Những Trang
Sử Cũ Minh
Đạo
Minh
Đạo...Con đường sáng mà không
phải ai trong chúng ta cũng dễ dàng t́m
thấy và theo đuổi một cách triệt
để. Bạn hăy dành một giây phút nào
thật lắng đọng để đọc
những gịng sử qua lời văn của Đặng
Lũng Nhai, một người bạn mới,
độc giả trung thành của PS từ
những ngày khởi đầu, bạn sẽ t́m
lại được tinh thần và dũng khí
của những trang sử cũ của nước
ta: B́nh Định Vương Lê Lợi và nghĩa
binh chống giặc Minh. Thân mời bạn đọc:
Trời
đă vào cuối thu, những vạt nắng úa vàng
c̣n đọng lại thành những mảng
lớn trên sường đồi xa xa, làm cho
cảnh vật nơi đây càng thêm tiêu điều.
Ngoài kia, trên quảng đồng rộng mênh
mông, từng cơn gió thu hiu hắt đưa
thoảng mùi rạ ủ, mùi hăng hăng
của đất mới vỡ pha lẫn với
chút hương của loài cúc dại mọc ven
bờ, làm ḷng hắn cảm thấy nao nao v́
đằng kia, sau dăy đồi, là căn nhà nơi
mà hắn đă ra đi...
Cách
đấy chừng 10 năm...
Sau
lần Đông Đô bị thất thủ, quân
Minh tấn công mạnh vào các lực lượng
nhà Hồ đang bị phân tán khắp nơi, và
chúng t́m cách tiêu diệt toàn bộ lực lượng
của Giản Định Đế Trần
Ngỗi vừa mới được thành
lập. Như
chiếc lá vàng c̣n sót lại trên cành sau một
cơn giông băo, hướng về phương
Nam, hắn cố t́m đường về cố
hương sau bao năm xa cách...
Vượt
qua những chặng đường dài, đôi
khi phải băng đèo lội suối. Một
đêm kia, hắn dừng chân trước một
quán trọ bên đường. Nh́n xuyên qua
tấm phên cửa đan bằng trúc, hắn
thấy chủ quán là một gă đàn ông
tuổi trạc năm mươi; dáng cao hơn người
b́nh thường, thân h́nh gầy g̣ được
gói trọn trong chiếc áo huyền
đan rộng và chiếc mũ
chương phủ bạt màu ôm gọn mái
tóc điểm sương. Ngoài dáng điệu
nho nhă, người đàn ông này có một đôi
mắt thật sáng mà hiền nằm sâu giữa
vầng trán rộng và đôi g̣ má cao khác thường...
Thấy
khách c̣n chần chờ bên ngoài, chủ quán vưà
cất bước đến cửa và ân cần
nói:
-
Bên ngoài lạnh lắm, xin mời khách vào trong.
Được
lời mời, hắn vội vă
bước vào trong quán, vừa để cái
quảy đeo vai trên một chiếc bàn tre xiu
vẹo gần bên, hắn chấp tay cung kính:
-Tôi
là kẻ lỡ đường, xin chủ ông cho
nghỉ trọ qua đêm.
Không
đợi cho khách ngồi xuống , chủ quán
cất tiếng hỏi:
-
Nghe qua gịong nói, có lẽ khách là người
đàng ngoài trên đường đi lo việc
quan?
-
Thưa chủ ông, v́ gia phận hèn kém, cho nên
việc quan trường, tôi đâu dám nghĩ. Hôm
nay, trên bước đường lưu lạc,
được may mắn đến đây, kính
xin chủ ông cho tá túc qua đêm.
Thấy
hắn nói năng khiêm cung và dáng điệu
đường vệ, chủ quán có vẻ hài ḷng
và không ngần ngại bảo:
-
Quán của lăo là nơi nghỉ chân của
mọi người...
Thấy
khách có vẻ ngớ ngẩn trước câu nói
như "bỏ lửng" của ḿnh, chủ
quán nói tiếp:
-
Nơi đây là khoảng giữa của các vùng
đồi núi hoang vu thuộc đàng trong. Từ
đây về Đông Đô chỉ mất
chừng 3 ngày đường. Lăo lập quán này
cũng đă hơn một năm và thường
đón tất cả khách thập phương ...
Ngưng
một chút như để ḍ xét thái độ
của hắn về câu nói của ḿnh, chủ quán
thong thả giải thích:
-
Quán này gồm có hai gian. Một bên là nhà ăn;
c̣n bên kia là pḥng trọ. Khách cần dùng chi,
cứ bảo gia nhân chuẩn bị. Lát nữa,
sau khi dùng bữa xong, gia nhân sẽ dẫn khách vào
pḥng kế bên để nghỉ ngơi. Tôi đă
bảo chúng rồi, khách đừng ngại. Thôi
lăo xin đi nghỉ trước đây.
Nói
xong, chủ quán lặng lẽ biến mất sau
bức mành tre chắn ngang lối đi thông ra phía
sau.
Hắn
tự nghĩ, đêm nay, hẳn sẽ có một
giấc ngủ thật ngon sau bao ngày vật vă nơi
chiến trường...
Ánh
nắng ban mai của một ngày cuối thu xuyên
qua những tàng lá thông trước nhà, chiếu
những tia sáng màu vàng nhạt vắt ngang
bức vách bằng đất trước hiên
tạo thành những vệt dài loang lỗ.
Ngoài kia, trong khu rừng c̣n đẫm sương
đêm, tiếng gà rừng gáy vang như báo
hiệu cho một ngày mới.
Chủ
quán dường như đă dậy từ
sớm. Ông rảo từng bước đều
quanh khóm trúc trước sân.
Vài chậu cúc cuối thu cố nở
những chùm bông vàng óng ả, tỏa đều
trên nền lá màu xanh thẫm đẹp như
một mảnh gấm thêu.
"Bồ
đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mă thượng thôi
Túy ngọa xa trường, quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhần
hồi..."
Chủ
quán vưà ngưng ngâm bài cổ thi khi thấy
chiếc phênh cửa hé mở. Hắn bước
ra ngoài trong
bộ đồ nâu bạt màu;
trông hắn thật b́nh dị
nhưng pha chút lịch lăm của một lăng
tử.
Chủ
quán chợt hỏi:
-
Đêm qua trời trở rét, không biết khách có
ngủ được không?
Hắn
nhanh nhẩu trả lời:
-
Thưa, trời tuy có rét, nhưng khi vưà đặt
lưng xuống giường là tôi đă ngủ
ngay ...
Chủ
quán tươi cười và hỏi:
-
Sáng nay có người mang đến biếu lăo
một đùi nai rừng, lăo đă sai trẻ
chuẩn bị đồ nhấm cho trưa nay.
Chẳng hay khách có thể dùng bữa với lăo
được không?
Thấy
chủ quán khẩn khoản, hắn vui vẻ
nhận lời và cả hai cùng bước vào nhà.
Sau
vài tuần rượu, chủ quán có vẻ
trầm ngâm rồi cất tiếng nói qua một
giọng trầm buồn như muốn chia sẻ
những nỗi niềm u uẩn:
-
Thời đại nhiễu nhương, dân tâm tán
loạn, quân Minh đă chiếm cả nước.
Chúng thiết lập một chính sách cai trị hà
khắc, vơ vét của dân, sưu cao thuế
nặng. Biết bao nhiêu người đă đứng
lên để chống giặc nhưng thế cô,
sức yếu, cuối cùng đều đă
bị hại. Rất tiếc là nay lăo phu đă
già không đủ sức trẻ như xưa
để cùng
với mọi người giúp dân, cứu nước.
-
Việc lớn trong thiên hạ đâu nhất
thiết phải sức trẻ mới chu toàn. Xưa
kia, Ngũ Cổ Đại Phu Bá Lư Hề
tuổi ngoài 70 c̣n giúp Tần Mục Công b́nh
được thiên hạ, so về tuổi tác,
hiện nay, có lẽ chủ ông vẫn c̣n trẻ
hơn họ nhiều, như thế lo ǵ không có
dịp vin cánh rồng mà giúp dân cứu nước.
Nay, dẫu quân Minh đă
chiếm toàn cơi nước ta,
anh hùng hào kiệt tuy có người đă
ngă xuống, song cũng có kẻ đứng lên
tiếp tục xua đuổi quân Minh ra khỏi
bờ cơi.
Qua
một giọng thật ấm và rơ, chủ quán nói:
-
Đúng vậy, nhưng thế giặc lớn quá,
vua tôi nhà Hồ đă qui hàng, quan quân nhiều người
đă bó thân để làm tay sai cho giặc, anh hùng
"thưa như sao buổi sớm" c̣n "hào
kiệt như lá muà thu"...
Sách lược nào có thể đưa dân
ra khỏi cảnh lầm than?
Chẳng hay khách có cao kiến ǵ không?
-
Nước ngập th́ đắp đê ngăn,
giặc đến th́ đánh chứ sao lại
phải chờ đến khi qui tụ cho
được anh hùng hào kiệt? Hiện nay, có
rất nhiều anh hùng đang ra sức chống
giặc như Giản
Định Đế Trần Ngỗi - người
mà vừa qua đă làm cho giặc bạt vía
tại các trận Bô Cô, Hoá Châu, Thanh Hóa. Tại
sao chủ quán không tham gia cùng họ mà chống
giặc?
-
Trong các lực lượng kháng Minh hiện nay,
lực lượng của Trần Ngỗi
được xem là nổi trội hơn cả.
V́ Trần Ngỗi là tôn thất nhà Trần. Ư
niệm "trung quân", một di sản của
Khổng Giáo, đă được các sĩ phu,
anh hùng hào kiệt khắp nơi hưởng
ứng và theo gíup Trần Ngỗi kháng Minh.
Thắng ba trận vừa qua cũng nên xem là
những trận thắng lớn kể từ
khi họ Hồ hàng
giặc. Nhưng chưa phải là các trận
thắng quyết định để đưa
dân tộc thoát khỏi cảnh điêu linh như
ngày hôm nay. Vả lại, Trần Ngỗi không
phải là kẻ có thể mưu được
việc lớn trong thiên hạ... Tôi e rằng
sự nghiệp nhà Trần rồi đây sẽ
hỏng!
-
Thế nào là kẻ có thể mưu
được việc lớn?
-
Kẻ có thể làm được việc
lớn trong thiên hạ, là kẻ phải hiểu
quyền lợi dân tộc là tối thượng.
Biết người, biết ḿnh. Biết
trọng dụng người hiền, xa kẻ
dữ. Dùng người th́ tin tưởng; xét người
th́ không xét qua cá nhân hay tai thường nghe
lời đàm tiếu.
Biết phá bỏ chấp, mê, tiểu
tiết để đạt cái đại
dụng cho dân tộc. Ngày nay, trong khi đang
tiến hành việc tổ chức kháng Minh mà
Trần Ngỗi tin dùng kẻ u muội, nghe
lời dèm pha, ám hại lương tướng.
Có lẽ khách cũng đă biết Đặng
Tất và Nguyễn Cảnh Chân là hai danh tướng
đă giúp Trần Ngỗi thắng lớn trong các
trận vừa qua, thế mà Trần Ngỗi đă
nghe lời dèm pha sai bóp cổ Đặng Tất
và chém Nguyễn Cảnh Chân trước mặt
quần thần! Không biết ḿnh, không hiểu
giặc, không biết phân biệt thực giả,
th́ làm sao có thể gọi là kẻ có thể mưu
được việc lớn trong thiên hạ
được, cho nên tôi vẫn lo cho họ
Trần...
Hắn
không ngờ rằng ở một nơi thôn dă
hẻo lánh như nơi đây mà lại có
một người hiểu biết một cách chi tiết
về những thủ lănh kháng Minh hiện nay!
Dường
như hiểu nỗi xúc động của
hắn, chủ quán nói tiếp:
-
Đất nước tan hoang, dân tâm suy
đồi, văn phong đổ nát, để có
thể chiến thắng kẻ thù, theo lăo, là nên
dựng lại cái sinh phong dân tộc qua việc
phát huy chiến lược "đánh-vào-ḷng-người"
(1) để chiến thắng quân thù. Cương
quyết với kẻ thù, nhưng khuất
phục họ bằng nhân nghĩa để
giảm thiểu sinh mạng cho cả hai bên, là
một vơ khí mà dân tộc chúng ta, qua nhiều
đời, đă chiến thắng ngoại xâm. Dùng
nhân nghĩa đối với kẻ thù là
trừ tận gốc các họa xâm lăng dù qua
bất kỳ h́nh thức nào. V́ thiếu hiểu
biết trong việc tận dụng chiến lược
"đánh vào ḷng người" hơn là
"đánh vào thành" này, cho nên, Trần
Ngỗi đă bị Mộc
Thạnh đánh bại trong các trận
vừa qua. C̣n như khách vừa nói
"giặc đến th́ đánh, nước
ngập th́ ngăn đê chận"... Điều
này biểu lộ cái dũng của kẻ vơ phu
chứ chưa phải là sách lược lâu dài
để cứu dân ra khỏi cảnh khổ hôm
nay và tiếp tục vun bồi sinh lực cho dân
tộc mai sau.
Ḷng
hắn bỗng nhiên chùn xuống qua những
lời nói của chủ quán... Theo Trần
Ngỗi bao phen, vào sanh ra tử, gần gũi
với biết bao nhiêu người tài trí
để kháng Minh, mà hắn chưa bao
giờ nghe được một sách lược cứu dân và dựng
nước như một chủ quán b́nh dị nơi
đâỵ Dường như có một điều
ǵ đó đang trổi dậy trong tư duy
của hắn: ‘đánh vào ḷng người’!
Như
hiểu rơ những ‘biến chuyển’ tâm lư
đang xảy ra trong tâm hồn hắn, chủ quán
điềm nhiên dẫn giải:
-
Để dân tộc c̣n có thể giữ
được cái sinh phong như các thời vua
anh minh thuở nào đă gầy dựng, trước
tiên phải dựng lại con người.
Dựng lại con người là biết khơi
dậy cái tâm-tỉnh-thức của họ trước
đại nạn dân
tộc đó là chúng ta, v́ sự ương hèn,
đang làm mất cái sinh phong dân tộc trên chính
tổ quốc của ḿnh! Tôi không sợ sự tàn
bạo của giặc, v́ đây là một
chiến thuật nhất thời để đàn
áp dân ta trong giai đọan đầu của các
cuộc xâm lăng; nhưng tôi chỉ lo rằng dân
ta sẽ đánh mất ư thức tự chủ
đất nước khi chưa nhận ra đâu
là sức mạnh của kẻ thù và đâu là
sức mạnh dân tộc đễ từ đó
xác định mục tiêu kháng Minh...
Ngoài
kia, màng đêm buông xuống sau dăy đồi xa
xa. Ánh trăng hạ tuần tỏa xuống
trần gian một thứ ánh sáng vàng đục
giữa một vùng núi đồi u tịch.
Tiếng quốc năo nùng vọng về từ
một miền xa xuôi nào đó, như dục bước
chân kẻ lữ hành đang t́m đường
trở về với quê hương.
Chủ
quán nh́n thẳng vào đôi mắt của hắn
và nói:
-
Lữ quán này là tụ điểm
của nghĩa binh của B́nh Định Vương
Lê Lợi. Nơi đây là địa đầu
của đàng trong, tiến có thể tấn công
thẳng vào Đông Đô; thoái có thể là nơi
đồn trú nghĩa binh, thao luyện binh mă
để tính kế lâu dài.
Đêm
nay, nghĩa binh sẽ đến đây đón ta
về Chí Linh để bàn với Vương
về kế hoạch tấn công Đông Đô.
Quân thám thính đă cho ta biết trước
rằng khách là một dũng tướng của
Trần Ngỗi vừa bị bại trận
vừa qua, cho nên ta tức tốc đến đây
trước vài hôm để t́m cách đón tướng
quân về với Vương mà lo việc kháng
Minh.
Nh́n
qua khung cửa sổ, hắn thấy những cành
sếu trơ xương in h́nh trên nền
trời xám.
Những chiếc lá sếu rụng vàng khi thu
về, đă làm cho hắn nhớ đến
một mùa thu nào, cách đây hơn mười năm
ngày mà hắn ra đi từ một vùng đất
xa xôi của đàng trong. Nơi đó, quê hương
của hắn, vùng quê hương đă một
thời tạo những anh hùng.
Ư
tưởng về cố hương để
sống cho hết quảng đời c̣n lại của
hắn hoàn toàn tan biến khi hiểu rằng
trong khu rừng âm u kia c̣n có
những con người đang lo dựng
lại nhà, dựng lại người th́ làm sao
hắn có thể an
tâm sống cho riêng ḿnh được?
Chút
ánh sáng đâu đó hắt qua bức vách
của pḥng trọ đêm nay như đủ
để soi cho hằn nh́n thấy một con
đường...
-------------------
(1)
Phủ, dụng binh chi đạo "công tâm vi thượng,
công thành vi hạ; tâm chiến vi thượng;
binh chiến vi hạ": Xưa nay, đạo dùng
binh lấy sự đánh vào ḷng người hơn
là đánh vào thành địch, đánh bằng tâm
lư hơn là giáp binh. Câu nói của Mă Thốc dâng
Khổng Minh trong bước đầu của
chiến dịch b́nh Nam Man thời hậu Hán.
|