Cái tên Trần
viết Ðại Hưng không xa lạ gì
đối với những người
quan tâm tới cuộc đấu tranh chống
độc tài Cộng sản nhằm mang lại
tự do, dân chủ, nhân quyền, nhân
phẩm cho 80 triệu dân Việt. Những
bài bình luận về thời cuộc
của ông đã được đăng
tải trên báo chí khắp nơi trên
thế giới. Là một trong những
người viết hiếm hoi có đầu
óc lý luận sâu sắc, khoa học,
công bằng,vô tư, sát với
thực tế lịch sử, nên những
nhận định, đánh giá của
ông mang tính thuyết phục rất cao,
hiệu quả rất lớn. Khác với
nhiều người, ông viết với
cả tấm lòng ưu thời mẫn
thế, với thiện tâm trong sáng,
với khát vọng bỏng cháy được
góp phần nhỏ bé của ông trong
công cuộc chiến đấu vô cùng
khó khăn phức tạp của dân
tộc đang quằn quại trong xích xiềng
chuyên chế, đang cố công tập
hợp thành một khối để vùng
lên đập tan gông ách mà Cộng
Ðảng đã đặt lên đầu
lên cổ từ hơn nửa thế
kỷ nay, ngõ hầu một ngày không
xa có thể ngửng mặt nhìn ra năm
châu bốn bể mà không hổ thẹn.
Trần viết Ðại Hưng
ý thức sâu sắc rằng đất
nước Tiên Rồng thân yêu
đã hóa thành chuồng trâu,
cũi chó dưới sự thống
trị tàn bạo, ngu xuẩn, quái dị
của lũ quỷ đỏ. Bao đầu
óc lỗi lạc đã bị huyễn
hoặc bởi những ảo ảnh lọc
lừa, để rồi tàn đời
đắm chìm trong vũng lầy Xã
Hội Chủ Nghĩa tanh tưởi, ô
nhục ! Bao tuổi xanh trong sáng đã
trở thành đen tối, hắc ám,
bao nhiệt huyết cao quý đã biến
thành những khối hận thù lạnh
lùng đến ghê rợn.
Thấm thía trước
thực tế phũ phàng đó,
Trần viết Ðại Hưng dồn hết
cân não vào ngòi bút để
khai thông những trái tim, những
khối óc hư hỏng, độc tố
tuyên truyền ô nhiễm quá nặng
nề, mong thanh lọc, giải độc, đưa
chúng trở về với những
nhịp đập, những suy nghĩ bình
thường. Nghĩa là khôi phục
"tính người" cho những trái
tim, khối óc ngộ độc đó
! Dù sao họ cũng là người,
là đồng bào của chúng ta.
Không phải ngẫu nhiên mà Trần
viết Ðại Hưng phải viết cả
một bài về "Tiểu
Nhân và Quân Tử". Tôi
từng sống trong buồng tim chế độ
Xã Hội Chủ Nghĩa non nửa thế
kỷ, tôi hiểu. Ðối với
người Cộng sản, họ sợ
những từ "quân tử", "trượng
phu", "nghĩa sĩ ", "anh tài". Họ sợ
những tình cảm, những tư tưởng
cao đẹp, mà những từ đó
hàm chứa ! Một xã hội mà
có nhiều mẫu người lý
tưởng đó, xã hội đó
sẽ thăng tiến, hòa hợp, thịnh
vượng, không có chỗ ngồi
cao vót, những cương vị lãnh
đạo cho lũ quỷ dữ như họ.
Trong một bài hát nhi đồng, đầu
tiên có câu khuyến khích các
em, "Trở nên sau này anh tài hiên
ngang", họ lập tức bỏ đi, đổi
thành "trở nên sau này lao động
vinh quang", nghĩa là trở thành trâu
ngựa nô lệ cho Ðảng ! Tình
yêu tha thiết của nam nữ họ cũng
sợ! Quái gỡ đến thế
là cùng. Có lần Hồ chí Minh
nghe văn công hát, "Rằng có nhớ,
nhớ không em?" Y đứng dậy
bắt phải hát thành "Rằng cố
gắng, gắng thi đua!"
Oâi, những Trượng
Phu, Anh Hùng, Nghĩa sĩ xả thân vì
nghĩa lớn ngay cả khi được
xã hội bồi đắp, phong tục vun
trồng, văn chương nghệ thuật, đạo
lý xiển dương, người người
kính trọng, cũng hiếm hoi như lá
mùa thu, như sao buổi sớm ! Ức
Trai đã từng phải than vậy ! Nhưng
con số ít ỏi đó cũng chính
là đầu tầu, vận chuyển bánh
xe lịch sử tiến hóa! Ðó
đích thực là những viên
kim cương của nhân loại. Tuy nhiên,
cuộc sống cho thấy kim cương cũng
có thể bị hư hoại, vụn vỡ
trước sự tàn phá của
thời gian, của hoàn cảnh quá
ác nghiệt ! Chính vì lịch sử
đã minh chứng những trường
hợp đau xót đó nên Trần
viết Ðại Hưng mới phải viết
bài "Cái quan định
luận" , nghĩa là đối với
một nhân vật dù lừng lẫy
cũng phải đợi lúc đậy
nắp quan tài mới có thể khẳng
định được toàn bộ chân
giá trị. Ai đó đã nói
một câu chí lý, "Thiên tài,
Anh hùng nhiều khi chỉ phát xuất
ở từng giai đoạn nhất định".
Thôi thì chúng ta hãy quý trọng
cái giai đoạn rực sáng đó.
Chẳng nên khe khắt đòi hỏi
cái tuyệt hảo trường cửu.
Những luận điệu
giả nhân giả nghĩa của những
tay " con buôn từ thiện" của bọn
tư bản coi lợi nhuận là Thượng
Ðế cũng được Trần
viết Ðại Hưng bác bỏ thẳng
thừng bằng cách viện dẫn Nelson
Mandela, Aung San Suu Kyi, những
người cả đời đấu
tranh cho bình đẳng, dân chủ, tự
do, no ấm của hai dân tộc Nam Phi, Miến
Ðiện,
nhưng đã cương quyết
kêu gọi thế giới không viện
trợ cho đất nước họ
khi Ðộc Tài và Bất Công còn
nắm chặt quyền lực. Họ cũng
hiểu như Hà sĩ Phu là khi chưa
có kho lẫm (nghĩa là chưa có
dân chủ, tự do) mà ai đem thóc
gạo ban phát cũng chỉ làm béo
mập lũ chuột mà thôi !
Trần viết Ðại Hưng
cũng phẫn nộ trước sự
mê muội ngoan cố không thể hiểu
nổi của giới trí thức khoa
bảng thiên tả ở Aâu Mỹ.
Ðại học U-MASS Boston đã được
ông mổ xẻ đến nơi đến
chốn, lột trần cốt lõi của
họ bằng những luận chứng
hết đường chối cãi !
"Hiện tượng và
bản chất" là một đề
tài luôn bị "lập lờ đánh
lận con đen", cũng được trình
bày rành rọt phân minh, hết bề
lợi dụng để bênh vực
bào chữa cho Ðảng,cho chế độ.
Bài "Giọt
nước tràn ly" của Trần
viết Ðại Hưng bàn tới rất
nhiều vấn đề nóng bỏng, nhức
nhối của người Việt. Ngòi
bút của ông nặng chĩu ưu tư,
muốn giải đáp những câu
hỏi hóc búa đen xì đương
đè lên thế kỷ, lên lương
tri dân tộc. Ông luận về tư cách
của người lãnh đạo, ảnh
hưởng của họ tới lẽ
Hưng Phế của tổ quốc. Cái này
giúp người dân mai sau khi có
tự do, biết sử dụng lá phiếu
của mình một cách chính xác.
Ông luận về thái độ dửng
dưng trước nỗi đau đồng
loại, mảnh đất mầu mỡ
cho Tội Aùc nở rộ!
Trần viết Ðại Hưng
đau đớn, phẫn nộ trước
cảnh đất nước bị cắt
nhượng độc đoán vô
lý cho Bắc Triều, trước cảnh
những chiến sĩ dân chủ,những
bậc chân tu dũng cảm bị quản
thúc, tù đày, trước cảnh
dân chúng bị chà đạp tàn
nhẫn mà chưa thể đồng loạt
vùng lên. Nỗi đau, nỗi giận
của ông toát ra từng lời,
từng câu truyền sang người
đọc.
Nhưng cũng như ông,
tôi vững tin Bể tủi, Bể nhục
của dân tộc Việt đã đầy.
Sẽ đến lúc, chỉ cần một
giọt nước cũng đủ làm
cả đại dương tủi nhục dậy
sóng, đập tan, nhận chìm con tàu
Ðộc Tài, Cộng Sản xuống đáy
!
Ngày 1 tháng 2 năm 2003
NGUYỄN CHÍ THIỆN