Từ dạo người đi đã bấy lâu, Biếng nhìn trăng cũ muốn quên sầu; Đêm nay bỗng thấy bên song ngõ Một ánh xanh mờ thoáng tự đâu, Leo lét gợi khêu tình quá vãng, Lòng thơ bao xiết nỗi thương đau; Vung chăn toan rũ màn đen tối, Mắt lệ đờ trong ánh thục oanh Hội an mùa thu năm 2000
|