Hồ Chí Minh, Thiên Thần Hay Ác Quỷ?

Kiêm Ái
 

Ghi Chú: 6 "đức tính vĩ đại" của Hồ Chủ Tịt

+ BETRAYER : Kẻ bán nước
+ LUSTFUL : Dâm tặc
+ PLAGIARIZER : Đạo văn
+ DEFRAUDER : Xảo quyệt
+ INSOLENT : Hỗn láo với Tổ tiên (Vô giáo dục)
+ MURDERER : Sát nhân
 

Từ khi Quốc tế Cộng Sản sụp đổ đến nay, những bộ mặt thật về các lãnh tụ Cộng Sản lần lần bị phơi bày trước dư luận quốc tế, trong đó có Hồ Chí Minh. Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn tạo cho dư luận trong nước lầm tưởng Hồ Chí Minh là một thiên thần, một cha già dân tộc và là một gương mẫu cho thanh niên noi theo.  Đối với dư luận quốc tế, Cộng Sản Việt Nam lại càng cố gắng hơn, để dư luận cho rằng Hồ Chí Minh có công lớn đối với dân tộc Việt Nam, Hồ Chí Minh là người thắng hai cuộc chiến với Pháp và Mỹ để dành độc lập và thống nhất cho Việt Nam.

Năm 1990, Cộng Sản Hà Nội đã vận động cơ quan UNESCO của Liên Hiệp Quốc vinh danh Hồ Chí Minh như là một nhà văn hóa quốc tế, vì những tác phẩm văn chương của họ Hồ. Tuy nhiên, cũng từ ngày đó, người Việt hải ngoại cũng như những nhà văn hóa và sử học ngoại quốc đã chú ý đến những gì Hồ Chí Minh đã làm cho dân tộc Việt Nam cũng như đời tư của Hồ Chí Minh có đúng như Cộng Sản Việt Nam đã rêu rao hay không? UNESCO đã hủy bỏ việc vinh danh Hồ Chí Minh và cấm không được đả động đến tên Hồ Chí Minh trong kỳ họp đó.

Đây là kết quả việc làm của người Việt Hải Ngoại chống Cộng mà người có công nhiều nhất là giáo sư Lê Hữu Mục. Giáo sư Lê Hữu Mục đã thu thập tài liệu và phát hành cuốn sách nhan đề "Hồ Chí Minh không phải là tác giả Ngục Trung Nhật Ký", trong đó, giáo sư Lê Hữu Mục đã chứng minh rõ ràng, Ngục Trung Nhật Ký, một tác phẩm bằng Hán Văn của một người Tàu họ Lý, chứ không phải của Hồ Chí Minh.

Với những chứng cớ hiển nhiên như, tác giả Ngục Trung Nhật Ký đã cho rằng mình bị vu oan là Hán Gian, nếu đã là Hán gian thì phải là người Hán, Hồ Chí Minh là người Việt Nam thì không thể gọi là Hán Gian được, về thời gian đề cập đến trong Ngục Trung Nhật Ký không phù hợp với thời gian và nơi chốn ở tù tại Trung Hoa của Hồ Chí Minh.

Điểm đặc biệt trong tập sách này, giáo sư Lê Hữu Mục đã dùng tài liệu của Ban Văn Hóa Cộng Sản để chứng minh cho độc giả thấy rằng chính những người này đã dùng lối lý luận nghĩa đôi để nói lên sự thật. Ví dụ câu : "Bác Hồ không có ý làm thơ mà có thơ", hoặc Đặng Thái Mai viết : "Không thể không lấy làm lạ khi biết rằng Bác làm thơ chữ Hán". Bác không làm thơ mà có thơ thì Bác có thơ do ăn cắp thơ của người khác mà thôi. Nguyên việc Hồ Chí Minh mạo nhận mình là tác giả tập thơ Ngục Trung Nhật Ký đã là một hành vi đê tiện, làm sao Liên Hiệp Quốc chấp nhận vinh danh được.

Nhưng hành vi bỉ ổi của Hồ Chí Minh không dừng lại ở đây, Hồ Chí Minh còn lấy tên giả là T. Lan và Trần Dân Tiên để lần lượt viết hai cuốn sách "Vừa đi đường vừa kể chuyện" và "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch" là hai cuốn hồi ký ca ngợi Hồ Chí Minh hết mình lại do Hồ Chí Minh lấy tên giả để viết. Khi người Việt hải ngoại nêu lên hai bằng cớ này trước dư luận ngoại quốc thì ai cũng coi Hồ Chủ Tịch của bọn Bắc Bộ Phủ là kẻ lưu manh, hợm mình chứ không phải lãnh tụ. Thế nhưng, Hồ Chí Minh lại viết trong cuốn gọi là Hồi Ký này "có người hỏi sao Bác không viết, Bác liền xua tay mà nói : thôi thôi, Bác không viết đâu, để lo cho nước nhà được độc lập đã". Bác không viết ca tụng người, Bác chỉ viết để ca tụng chính Bác mà thôi.

Những anh bộ đội theo Hồ Chí Minh kháng chiến từ 1945 đến năm 1954, đều được nghe hoặc được nghe kể lại lời nói của Hồ Chí Minh "Các thanh niên chúng cháu đừng học Bác hai điều, một là hút thuốc, hai là không cưới vợ". Hồ Chí Minh hút thuốc rất nhiều thì đúng, dù là chỉ hút thuốc ngoại quốc, còn vấn đế cưới vợ thì phải xét lại, Hồ Chí Minh đã có một cô vợ người Nga, một cô vợ người Tàu cũng như bà Nguyễn Thị Minh Khai, tiếng là vợ của Lê Hồng Phong, nhưng chính Hồ Chí Minh đã ăn ở như vợ chồng với người đàn bà này.

Lúc ở hang Pak Pok, Hồ Chí Minh cũng đã dùng một nữ đồng chí người thiểu số làm người chăn gối, cô này đã có một người con với Hồ Chí Minh là Nông Đức Mạnh, nhưng tội ác nặng nề và đáng kinh tởm nhất của Hồ Chí Minh là đã cho Trần Quốc Hoàn, Bộ Trưởng Nội Vụ lập một ban chuyên kiếm người đẹp cho họ Hồ giải khuây. Ban này đã bắt cô Nguyễn Thị Xuân, lúc đó khoảng 20 tuổi, người tỉnh Cao Bằng đem về hầu họ Hồ.

Để qua mặt dân chúng, cô Xuân được Trần Quốc Hoàn cấp cho một căn gác ở ngoài Hà Nội, chỉ vào với Hồ Chí Minh ban ngày, thỉnh thoảng ở lại qua đêm, cô Xuân xin với Hồ Chí Minh và Trần Quốc Hoàn cho người em họ từ Cao Bằng lên Hà Nội ở với cô cho có chị có em, nhất là khi cô Xuân đã có thai với Hồ Chí Minh, người em đó là cô Nguyễn thị Vàng, cô này đã có chồng chưa cưới, lúc đó còn đi nghĩa vụ quân sự.

Hồ Chí Minh mê cô Xuân nhất. Khi cô Xuân đã có một con trai với Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh đặt tên cho cậu con trai là Hồ Đức Trung, cô Xuân yêu cầu Hồ Chí Minh "cho ra công khai", nghĩa là Hồ Chí Minh nên công khai cưới cô ta làm vợ. Không ngờ lời yêu cầu này là bản án tử hình cho cô và người em họ của cô. Hồ Chí Minh đã hứa sẽ đưa ra Ban Thường Vụ Trung Ương Đảng thảo luận và định ngày ra công khai.

Mấy ngày sau, Trần Quốc Hoàn đánh cô Xuân vỡ sọ chết rồi cho xe công an cán lên người. Cô Vàng bỏ trốn cũng bị lùng bắt và đập chết thả trôi sông. Sự vụ này được chồng chưa cưới của cô Vàng nạp đơn kiện tại Quốc Hội Cộng Sản nhưng, hai mươi mấy năm qua rồi, hồ sơ vẫn còn ở trong tủ của Quốc Hội Cộng Sản.

Nếu đem vụ này ra xử thì còn gì là Hồ Chí Minh, còn gì là thần tượng Cộng Sản? Có nhiều người trách cô Xuân, đã ăn ở với Hồ Chí Minh, đã sống với Cộng Sản mà còn nằm mơ nên bị chết là phải, tuy nhiên, một cô gái hai mươi tuổi với tất cả mộng mơ của cuộc đời, được Hồ Chí Minh sủng ái cho đến có con, cáo già Hồ Chí Minh lại là một tay đại bịp, đóng trò rất giỏi thì làm sao mà một cô gái ngây thơ như cô Xuân không lầm cho được? Điều đáng nói ở đây là còn biết bao nhiêu cô Xuân trong đời Hồ Chí Minh? Còn bao nhiêu nạn nhân tuổi xuân mơn mởn, cứ tưởng Bác là thiên thần, là cha già dân tộc, là kẻ đạo đức nhất trên đời nhưng khi vào hầu Hồ Chí Minh, giúp con quỷ già thỏa mãn dục tính rồi thì đã phải chết để bảo vệ thanh danh cho Bác, để che dấu đạo đức cách mạng của Bác. Nếu nói rằng sau cô Xuân còn nhiều nạn nhân khác của Hồ Chí Minh có nhiều nghi ngờ, cho rằng có thể chỉ có một Nguyễn Thị Xuân là nạn nhân của Hồ Chí Minh.

Nhưng nếu những ai biết được rằng vợ của Vũ Đình Huỳnh, tay chân bộ hạ của Hồ Chí Minh, thời gian ở chung với Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch cũng bị họ Hồ bắt ngủ với y. Thời gian gần đây, khi Phạm Văn Đồng mù lòa, không còn thế lực, vây cánh bỏ đi rồi thì Cộng Sản Hà Nội cũng tiết lộ tin tức cho biết từ ngày được về Hà Nội, vợ của Phạm Văn Đồng gần như một người điên, phải nhốt lại một chỗ và không ai được bà ta cho phép gặp mặt, kể cả Phạm Văn Đồng, nhưng riêng Hồ Chí Minh thì vẫn thường xuyên tiếp xúc với y thị, khiến có lời đồn đãi Phạm Văn Đồng nhường vợ để được làm thủ tướng lâu nhất thế giới.

Với một con người hoang dâm vô độ như vậy, với địa vị nhất nước và lòng tham danh vọng đến cuồng điên như Hồ Chí Minh làm sao mà chỉ có một cô Nguyễn Thị Xuân là nạn nhân được? Tôi nói Hồ Chí Minh háo danh đến cuồng điên vì ở địa vị họ Hồ, đã có biết bao nhiêu sách báo ca ngợi y, đã có biết bao nhiêu tên bồi bút nịnh bợ y, thế mà Hồ Chí Minh còn tự mình lấy tên giả để viết hồi ký tự ca tụng mình thì còn từ ngữ nào có thể thay thế mấy chữ "háo danh đến điên cuồng" để nói về Hồ Chí Minh cho xứng.

Sau khi Hồ Chí Minh chết, một người đàn bà tên Nguyễn Thị Thi xuất hiện và tự cho mình là vợ chính thức của họ Hồ. Điều này chứng tỏ đời sống sinh lý của Hồ Chí Minh là một cuộc sống thác loạn và có thể nói là bệnh hoạn. Một lần Hồ Chí Minh ra mặt trận thăm các chiến sĩ, Hồ Chí Minh thấy một tù binh chỉ bận một chiếc áo cánh, rét run cầm cập, họ Hồ liền cởi áo ngự hàn khoác lên mình tên tù binh, ai cũng khen ngợi họ Hồ, nhưng chỉ mấy giờ sau, chiếc áo được bộ hạ y thu lại và người tù binh bị thủ tiêu.

Tất cả những sự thiệt thòi, oan trái của các nạn nhân nói trên sẽ có ý nghĩa nếu Hồ Chí Minh thực sự là người tranh đấu cho dân tộc!!! Nhưng, một cái nhưng tai hại, Hồ Chí Minh chỉ là một tên làm đầy tớ đắc lực cho ngoại bang mà thôi. Cuộc chiến 1945-1954, với danh nghĩa là chống thực dân Pháp dành độc lập để người dân có tự do hạnh phúc, nhưng thực chất chỉ là cuộc chiến mở rộng bờ cõi cho Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản. Vì chính Hồ Chí Minh đã ký hiệp ước với Pháp cho phép Pháp được đổ bộ lên Hải Phòng và tiến về Hà Nội, để Hồ Chí Minh có cơ hội hô hào chiến tranh giải phóng, gieo rắc chủ nghĩa Cộng Sản, trong khi đó, Hồ Chí Minh giả vờ liên hiệp với các đảng phái quốc gia chống Pháp rồi tỉa dần, thủ tiêu cán bộ của họ để độc quyền lãnh đạo cuộc chiến.

Sau khi chiến tranh chấm dứt, Pháp rút khỏi Hải Phòng, người dân chưa được hưởng độc lập, mùi thuốc súng và tử khí còn lảng vảng trên đất Bắc thì Hồ Chí Minh đã theo lệnh của Trung Cộng, phát động kế hoạch Cải Cách Ruộng Đất, giết hại mấy trăm ngàn người dân đã đóng góp công của và tính mạng cho cuộc chiến, họ chỉ có một cái tội là địa chủ, làm chủ vài mẫu ruộng, nuôi được một vài con trâu con bò.

Độc lập mà dân đi ra khỏi xã phải xin phép, còn ngặt nghèo hơn sống dưới ách thực dân, tự do mà nhà thờ và chùa chiền bị phá, dân bị cấm cử hành nghi thức tôn giáo. Dành được độc lập mà người dân luôn sống trong phập phồng lo sợ tù tội. Toàn miền Bắc trở nên điêu tàn, tan tác. Như vậy, tốn máu xương để dành độc lập từ tay Pháp để rồi bị Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản chụp lên đầu một ách thống trị tàn bạo và đói khổ gấp trăm ngàn lần, thử hỏi Hồ Chí Minh có công hay có tội? Thiên thần hay ác quỷ?

Chưa hết, mấy năm sau Hồ Chí Minh không để cho miền Nam yên ổn, lại phát động cuộc chiến tàn khốc gấp mấy lần cuộc chiến trước, giết hại mấy triệu dân Việt Nam, phá hủy biết bao nhiêu công trình xây dựng của quân dân Miền Nam để ngày hôm nay, cả nước Việt Nam chìm đắm trong lạc hậu, đói nghèo nhất thế giới.

Ai dám cao giọng cho Hồ Chí Minh là anh hùng dành lại độc lập thống nhất cho đất nước hãy nhìn kỹ những gì Hồ Chí Minh và đồng bọn Cộng Sản đã làm cho đất nước để có một sự phán đoán khách quan, chính xác và công bình hơn.

Đồng bào cả nước hãy dành ra một vài phút, nhìn kỹ, nhớ kỹ những gì Hồ Chí Minh và đồng bọn đã gieo rắc, đã phá hoại đất nước để nhận định có nên tiếp tục để cho bọn nửa người nửa khỉ này cai trị toàn dân hay không?

Hỡi các bạn thanh niên, sinh viên, học sinh! Các bạn hãy đứng lên hô hào đồng bào cùng kéo đến các cơ quan hỏi tội những tên Cộng Sản, buộc chúng phải trả lại quyền tự quyết cho dân tộc!!!

Hỡi các binh sĩ trong quân đội Cộng Sản, các bạn hãy dùng súng đạn Cộng Sản dồn chúng vào một chỗ buộc chúng trao trả tự do cho các tôn giáo, tự do dân chủ và nhân quyền cho toàn dân!!!

Hỡi các bạn công an cảnh sát Cộng Sản, Cộng Sản không còn sống bao lâu nữa, các bạn hãy đứng về phía toàn dân, đừng ngụp lặn trong tội ác đàn áp dân chúng để phải trả lời trước tòa án mà hãy giúp đồng bào lật đổ chế độ Cộng Sản.

Mọi người hãy đứng lên lật đổ chế độ Cộng Sản để các thế hệ mai hậu có một đời sống đáng sống, ít nhất cũng như những quốc gia lân cận như Thái Lan, Mã Lai v.v... Xóa bỏ những tàn tích tội ác của ác quỷ Hồ Chí Minh và đồng bọn. Mọi người nên nhớ rằng, dân tộc Việt Nam đã có thành tích một ngàn năm chống lại quân Tàu, một trăm năm đánh đuổi thực dân Pháp, chúng ta phải đứng lên làm lịch sử để xứng đáng là con cháu của Rồng Tiên, để xứng đáng là người Việt Nam trên trường quốc tế. Chúng ta sẽ thắng.

Kiêm Ái

Date: 2001-01-09
http://geocities.com/whoishochiminh/
 

www.geocities.ws/xoathantuong