TÂY
TẠNG VÙNG LÊN
Năm 1950, Trung Cộng bắt đầu
xâm chiếm nước láng giềng Tây Tạng. Ngày 10 tháng 3 năm
1959 dân Tây Tạng đứng dậy đánh đuổi quân xâm lược Trung
Cộng nhưng cuộc nổi dậy không thành công . Đức Đạt Lai
Lạt Ma thứ 14 cùng hơn 100 ngàn dân Tây Tạng phải đi bộ
sang lưu vong ở Ấn Độ. Thế rồi 49 năm mòn mỏi trôi qua,
đất nước Tây Tạng ngày càng tan hoang và dần dần bị đồng
hóa bởi chính sách di dân người Hán của Trung Cộng. Tây
Tạng đứng bên lề vực thẳm của sự xóa sổ tên trên bản
đồ thế giới. Nhưng rồi trong lần kỷ niệm cuộc nổi dậy
lần thứ 49 này, dân Tây Tạng quyết đứng lên giành lại
quyền sống và độc lập cho quốc gia mình. Tây Tạng là một
quốc gia theo Phật giáo và có điều kỳ diệu nên ghi nhận
ở đây là đúng năm thứ 49 mới có sự nổi dậy trở lại.
Con số 49 phù hợp với chuyện Phật Thích ca thành đạo sau
49 ngày tham thiền nhập định dưới cội cây Bồ đề. Thế
giới đã mở toang. Trung Cộng không thể đàn áp tự do như
chúng đã làm từ trước nên cuộc nổi dậy kỳ này của
nhân dân Tây Tạng hy vọng sẽ có nhiều thành tựu trong công
cuộc đòi lại độc lập dân tộc và tự do dân chủ cho quê
hương mình.
Trung Cộng dĩ nhiên dở trò
đàn áp căn bản truyền thống của chúng là dùng súng đạn
để dập tắt những cuộc biểu tình của người Tây Tạng.
Nhưng lần này không phải dễ dàng như những lần khác trong
quá khứ vì sự đàn áp dã man có thể đưa đến chuyện có
nhiều nước trên thế giới sẽ tẩy chay Thế vận hội Bắc
Kinh sẽ được tổ chức vào tháng 8 năm nay và như thế sẽ
làm thiệt hại Trung Cộng về mặt tài chánh cũng như danh
dự rất nhiều. Nhưng nếu không đàn áp mạnh thì Trung Cộng
e rằng sẽ không chế ngự được sự vùng lên của nhân dân
Tây Tạng và đưa đến tình trạng mất kiểm soát . Đó là
tình trạng tiến thoái lưỡng nan hiện nay của Trung cộng.
Vị lãnh đạo tinh thần và
quyền lực hiện nay của Tây Tạng là Đức Đạt Lai Lạt
Ma trước sau vẫn theo đuổi đường lối “ bất bạo động
“ khi đương đầu với Trung Cộng. Ngài cho rằng cộng đồng
thế giới phải có nhiệm vụ để dẫn dắt Trung Cộng đi
vào đường chính. Cả thế giới phải vững vàng để có
thể thụ lượm kết quả từ một nước Trung Hoa hòa bình
và thống nhất- chứ không phải chỉ từ 6 triệu người Tây
Tạng hay người Tàu ở Tây Tạng. Sự hài hòa thật sự
chỉ có thể đến từ trái tim, chứ không thể đến từ họng
súng.
Từ nửa thế kỷ nay, ngài
chỉ xin cho Tây Tạng được tự trị chứ không đòi độc
lập nhưng Trung Cộng vẫn dửng dưng lạnh nhạt không muốn
tiếp xúc thương thảo với ngài. Chúng luôn coi ngài là kẻ
phá hoại, chúng dè bĩu gọi ngài là một thứ “ chó sói
đội lốt cừu “. Dù được cả thế giới ngưỡng mộ nhưng
rõ ràng đường lối “ bất bạo động” của ngài không
giải quyết được chuyện dân chủ và tự do cho tổ quốc
ngài.
Thánh Gandhi ngày xưa áp dụng
thuyết “ bất bạo động “ thành công trong khi đối đầu
với thực dân Anh vì thực dân Anh dù có tàn ác cũng không
đến nỗi dùng súng bắn vào những người biểu tình chống
đối.
Mục sư Martin Luther King áp
dụng đường lối “ bát bạo động” thành công khi tranh
đấu cho quyền sống của người dân da màu ở Mỹ vì chính
quyền Mỹ hồi ấy dù có bắt bớ, tù đày những người
biểu tình , cũng không đến nỗi dùng súng bắn vào đoàn
người biễu tình và dần dần đưa đến chuyện nhượng bộ
những yêu sách chính đáng của người biểu tình.
Trong khi đó bà Augn San Sukyi
cũng đi theo con đường đấu tranh “ bất bạo động “ nhưng
chưa được thành công ở Miến điện vì ở Miến bọn quân
phiệt cho phép quân đội thằng tay dùng súng để bắn giết
những người biểu tình.
Rõ ràng đối với những nước
sẵn sàng cho quân đội bắn thẳng vào người biểu tình như
Trung Cộng và Miến Điện thì phương pháp đấu tranh “ bất
bạo động “ khó mà thành công được. Ai cũng hiểu rằng
Đạt Lai Lạt Ma là một nhà tu chân chính nên ngài khó kêu
gọi chuyện đấu tranh bạo động đưa đến chuyện máu đổ
thịt rơi được. Nhưng trong kỳ nổi dậy lần này , một
số người trẻ Tây Tạng ở hải ngoại cho biết họ sẽ
tiến hành cuộc đấu tranh bạo động đối đầu với Trung
Cộng để mang lại độc lập tự do cho quê hương họ chứ
không tán thành chủ trương đòi tự trị như Đức Đạt Lai
Đạt Ma đã làm trong mấy mươi năm qua. Phải công nhận là
những người trẻ Tây Tạng này có lý vì cũng khó mà nói
chuyện tương thân tương ái với thứ quỷ dữ như Trung Cộng,
chỉ biết cai trị với một chính sách tàn bạo dã man, không
bao giờ tôn trọng dân chủ nhân quyền của dân chúng bị
trị.. Trung Cộng cũng đã từng cho phép dùng súng bắn giét
chính đồng bào Trung Hoa của mình trong biến cố Thiên an môn
năm 1989 tại Bắc Kinh.
Thật ra ở Việt Nam có một
nhà tu quan niệm khác với Đạt Lai Lạt Ma là Đức thầy Huỳnh
phú Sổ của Phật giáo Hòa Hảo. Khi Việt Nam bị Pháp xâm
lăng và đô hộ, Đức thầy Huỳnh phú Sổ không ngại xông
pha ra chiến trường đề tiêu diệt quân xâm lăng và chỉ
có ước nguyện trở về chùa tu hành khi chấm dứt được
nạn ngoại xâm. Đức thầy Huỳnh phú Sổ còn để lại những
lời thơ thống thiết như sau :
Tuốt gươm vàng lên ngựa
xông pha
Đền xong nợ nước thù
nhà
Thiền môn trở gót phật
đà nam mô
Quan niệm của Đức thầy
xem ra cũng hữu lý vì khi đất nước bị nạn ngoại xâm thì
dù người tu hành có muốn vào chùa tu cũng không được vì
bị bọn ngoại xâm ngăn chặn.. Trướng hợp Tây Tạng lại
càng cụ thể hơn, hầu hết tu viện ỏ Tây Tạng bị phá
hủy, sư sãi bị bắt phải hoàn tục, nhà tu phải vào nhà
tù nếu muốn thực hành quyền tự do tôn giáo .
Cho nên đường lối đấu tranh
“ bất bạo động “ không thành công khi đối đầu với
bọn Tàu đỏ Trung Cộng và bọn quân phiệt Miến vì chúng
bất chấp nhân quyền, nhân mạng của người chống đối
và sẵn sàng sùng súng bắn hạ khi cần thiết. Đấu tranh
“ bất bạo động “ cũng khó thành công khi ứng dụng ở
Việt Nam vì nhà cầm quyền Cộng sản Việt nam cũng sẵn sàng
ra tay tiêu diệt những người phản kháng một cách dã man,
bất chấp dư luận phản kháng của lương tâm thế giới.
Người lãnh đạo đấu tranh phải ứng biến sử dụng phương
pháp đấu tranh : khi thì bất bạo động , khi thì bạo động
mới mong đối phó hữu hiệu với bọn cầm quyền mặt người
dạ thú, sẳn sáng áp dụng bất cứ phương tiện tàn bạo
nào để duy trì ngai vàng thống trị của chúng lên quần chúng
nhân dân.
Sau nửa thế kỷ bị đô hộ,
người Tây tạng đã đổ máu đứng lên tranh đấu chống
lại quân xâm lược Trung Cộng, trong khi bọn trâu bò ngựa
chó Bắc bộ phủ lại cam tâm đi làm tay sai Trung Cộng một
cách vô điều kiện. Trung Cộng xâm chiếm hai quần đảo Hoàng
Sa, Trường Sa mà chúng chỉ phản đối lấy lệ qua loa..
Chúng lại cho phép Trung Cộng rước đuốc thế vận qua Sài
gòn ngày 29 tháng 4 này. Thanh niên sinh viên Việt nam đang liên
lạc phối trí với nhau để có cuộc dàn chào ngoạn mục
cho cuộc rước đuốc ô nhục này.
Trung Cộng xâm chiếm đất
dai của tổ quốc Việt Nam thì quân đội nhân dân khiếp nhược
ươn hèn án binh bất động. Nhà nước Việt Cộng ngoan ngoãn
cúi đầu không đưa ra nổi một lời nói và hành động phản
kháng. Loại khai quốc công thần như Võ nguyên Giáp thì im
thin thít, câm như hến vì sợ hãi. Cái họa mất nước
coi như gần kề nếu tiếp tục để bọn bán nước hại dân
này tồn tại. Nhà văn Dương thu Hương đã mỉa mai gọi bọn
cầm quyền Hà nội là bọn chuyên nghề
" ngửi rắm “ Trung Cộng.
Trung Cộng có đánh rắm thối tha cỡ nào thì bọn cầm quyền
hà Nội hít hà hửi và khen thơm rối rít. Chúng đưa ra tuyên
cáo ủng hộ Trung Cộng đàn áp những người chống đối
Tây Tạng. Là thân phận cam chịu làm tay sai, chúng làm
sao có tiếng nói độc lập vô tư để phê phán chuyện sai
trái trên trường quốc tế!
Nước sẽ mất, nhà sẽ tan
nếu những người Việt quốc nội và hải ngoại không tìm
ra một đường lối cụ thểâ cứu nước, cứu dân. Quốc
nội phải can đảm đứng lên tranh đấu, hải ngoại phải
mau mắn tiếp tế và tiếp máu thì đất nước Việt Nam mới
mong tránh khỏi số phận đau thương tủi nhục mà đất nước
Tây Tạng đã và đang trải qua.
Giờ hành động đã điểm,
mong mọi công dân Việt mạnh dạn lên đường cứu nước
cứu dân ra khỏi nạn ngoại xâm, để từ đó có thể xây
dựng một nhà nước dân chủ pháp trị mang lại tự do no
ấm cho đồng bào yêu dấu.
Los Angeles, một trưa thanh tĩnh
se lạnh đấu tháng 4 năm 2008
TRẦN VIẾT ĐẠI HƯNG
Email: [email protected]
( Muốn đọc tất cả những
bài viết của Trần viết Đại Hưng thì vào trang www.nsvietnam.com
rồi bấm vào tên Trần viết Đại Hưng nằm bên trái ) |