NGOẠI
XÂM VÀ NỘI XÂM
(Riêng tặng nhà
đấu tranh dân chủ cùng tuổi Phương Nam)
Lịch sử thế giới đã
cho thấy rằng kể từ khi lập quốc, quốc gia được hưởng
nhiều năm tháng thanh bình nhiều nhất là Thụy sĩ và quốc
gia chịu cảnh chinh chiến triền miên là Việt Nam. Không biết
có phải lý do Việt Nam là một quốc gia có nhiều tài nguyên,
rừng vàng biển bạc hay đất nước Việt Nam đứng vào vị
trí chiến lược mà đất nước có hình cong như chữ S này
phải chịu biết bao nhiêu sự xâm lược từ bên ngoài . Hết
một ngàn năm nô lệ giặc Tàu đến một trăm năm đô hộ
giặc Tây, rồi sau đó là sự nhúng tay can thiệp của Nhật,
Anh, Liên xô và Mỹ. Đất nước khốn khổ này phải đổ
biết bao xương máu để giữ vững nền độc lập từ nạn
ngoại xâm. Ngày hôm nay nạn ngoại xâm tưởng như đã qua
thì đất nước Việt Nam lại rơi vào cảnh nội xâm. Chính
quyền do người Việt lãnh đạo và điều hành, nhưng vì những
người cầm quyền đui mù làm tay sai cho ngoại bang và ý thức
hệ nên đất nước cũng tan hoang, rách nát như đã bị ngoại
xâm trong quá khứ. Cần phải giải quyết tận gốc rễ hai
nạn ngoại xâm và nội xâm thì mới mong đưa đất nước
đi lên, tạo điều kiện cho dân chủ tự do phát triển để
trả lại quyền sống và quyền làm người cho người dân
Việt Nam vốn đã có quá nhiều bất hạnh trong một thời
gian dài đằng đẳng.
Cứ nhìn đất nước
Tây Tạng bị Trung Cộng xâm lăng gần nửa thế kỷ và càng
ngày dân tộc Tây Tạng càng bị đồng hóa thì mới thấy
rằng một đất nước bị ngoại xâm, nếu người dân nội
địa không đứng lên đánh trả quân ngoại xâm thì đất
nước đó trước sau gì cũng đi đến tình trạng tiêu vong,
bị xóa sổ trên bản đồ thế giới. Có một điều phũ phàng
cần ghi nhận là người lãnh đạo Tây Tạng là Đức Đạt
Lai Lạt Ma đi sống lưu vong tại Ấn độ mấy chục năm nay,
mà mỗi lần ngài đi công du bất cứ nước nào, dù chỉ đi
vì lý do thuần túy tôn giáo là thuyết giảng đạo Phật thì
Trung Cộng cũng đưa ra lời phản kháng quốc gia mời và đón
tiếp ngài. Đất nước Tây Tạng bị Trung Cộng xâm chiếm
mà thân phận của người Tây Tạng lưu vong như Đạt Lai Lạt
Ma cũng còn bị chống đối và làm nhục thì mới thấy cái
nhục mất nước là đau đớn và nhục nhã đến chừng nào.
Đức Đạt Lai Lạt Ma nhiều lần chỉ xin Trung Cộng cho Tây
Tạng được tự trị chứ không nói đến chuyện độc lập
mà Trung Cộng cũng không chấp nhận. Trung Cộng cứ ngang ngược
cho rằng Tây Tạng là một phần lãnh thổ của Trung Cộng
và vẫn thi hành chính sách đồng hóa dân Tây Tạng bằng cách
cho di dân người Hoa thật nhiều vào đất nước Tây Tạng.
Đất nước Tây Tạng đang trên đà diệt vong và bị xóa xổ.
Thật ra sau khi Trung Cộng xâm lăng Tây Tạng, nhân dân Tây
Tạng cũng tổ chức kháng chiến để đương đầu với quân
xâm lược Trung Cộng. Cuộc chiến đấu chống ngoại xâm Trung
Cộng của nhân dân Tây Tạng còn được sự tài trợ về
quân sự của Mỹ qua cơ quan tình báo CIA. Nhưng rồi sau này,
khi Mỹ bắt tay với Trung Cộng thì Mỹ bỏ rơi kháng chiến
Tây Tạng, từ đó đưa đến tình trạng tan rã của kháng
chiến Tây Tạng. Nhiều chiến sĩ kháng chiến Tây Tạng đã
chọn con đường tự sát để biểu lộ tấm lòng yêu nước
sắt son khi công cuộc kháng chiến chống ngoại xâm Trung Cộng
bị tan rã.
Riêng dân tộc Việt
Nam thì lại khác. Có người ví đất nước Việt Nam như một
người con gái đẹp như có số " sát phu". Thằng nào ôm vào
cô con gái đẹp nhưng � sát phu" Việt Nam rồi cũng bị thân
bại danh liệt!Tàu, Tây, Nga, Mỹ đều không tránh khỏi cảnh
" thân tàn ma dại " khi dính líu đến Việt Nam. Dân tộc Việt
Nam là một dân tộc có lòng yêu nước nồng nàn, dứt khoát
không bao giờ chấp nhận cảnh đất nước bị xâm lăng từ
bên ngoài và không ngại hy sinh đổ máu để giữ vững nền
độc lập cho dân tộc. Nếu dân tộc Việt Nam không ngoan cường
chống ngoại xâm thì giờ này có lẽ người Việt Nam đã
thắt tóc bím đuôi sam như người Tàu hay trẻ con Việt Nam
phải học bài học lịch sử bắt đầu bằng câu, " Tổ tiên
chúng ta là người Gaulois( Gô-loa) " từ lâu rồi !
Đảng Cộng sản Việt
Nam thường tự hào cho rằng họ đã đánh đuổi được quân
ngoại xâm Pháp và từ đó ngầm ý cho rằng chính quyền do
họ lãnh đạo có tính chính thống và hợp pháp. Về chuyện
này nhà văn Dương thu Hương đã có ý kiến đại khái cho
rằng, " Lòng yêu nước nồng nàn của người dân Việt Nam
là một mỏ vàng ròng và Đảng Cộng sản chỉ là người
biết khai thác mỏ vàng ròng đó trong cuộc kháng chiến chống
thực dân Pháp." . Thật ra chiêu bài chống thực dân Pháp giành
độc lập của Đảng Cộng sản Việt Nam có phần gượng
gạo vì Đảng Cộng sản Việt Nam quá lệ thuộc vào Trung
Cộng và Liên xô. Độc lập cho dân tộc Việt Nam vẫn chưa
có được dù đánh thắng quân Pháp ở Điện Biên Phủ. Rõ
ràng nhất là trong Hiệp định Geneve năm 1954, quyết định
chia cắt Việt Nam ở vĩ tuyến 17 là quyết định của phái
đoàn Trung Cộng và Liên xô chứ không phải là quyết định
của chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa do Phạm văn Đồng
cầm đầu. Nói thế để thấy Việt Nam chưa thực sự có
độc lập dù đuổi quân thực dân Pháp ra khỏi Việt Nam.
Sau ngày 30 tháng 4 năm
1975, bóng dáng ngoại nhân không còn trên đất nước Việt
Nam, nạn ngoại xâm coi như không còn nữa thì đất nước
Việt Nam lại rơi vào cảnh nội xâm vì tuy chính quyền do
người Việt lãnh đạo và quản lý nhưng vì nô lệ ý thức
hệ và làm tay sai cho ngoại bang nên sự tàn phá đất nước
do nội xâm gây ra cũng tàn khốc không kém nạn ngoại xâm.
Cả nước Việt Nam đều
phải xây dựng theo chủ thuyết Mác, một chủ thuyết đã
có những sai lầm căn bản từ gốc rễ như nhà trí thức
Hà sĩ Phu đã chỉ ra trong những bài viết nổi tiếng của
ông. Nói chung là chế độ không xây dựng được một nền
kinh tế lành mạnh vì tạo ra một lớp quan chức vô trách
nhiệm, tạo ra cảnh" thằng còng lưng làm cho thằng thẳng
lưng ăn " và " cha chung không ai khóc". Kinh tế ngày càng lụn
bại để rồi nhà nước phải đưa ra chủ trương " Đổi
mới hay là chết " . Công cuộc đổi mới lúc đầu tạo được
một số phấn khởi nhưng rồi đâu lại vào đấy vì bộ
máy hành chính nặng nề, quan liêu, độc đoán đã là những
lực cản cho những tiến bộ. Nhà nước không dám thay đổi
tận gốc rễ những tệ nạn công quyền vì sợ chính quyền
sụp đổ mà chỉ dám đi theo chính sách " sai đâu sửa đó"
, vá víu tạm bợ để giữ vững quyền lực.
Kinh tế suy sụp nhưng
điều tệ hại và khốn nạn hơn nữa là một chính quyền
do người Việt quản lý lại có những chính sách tàn bạo
dã man để trả thù những người cùng giòng máu Việt ở
chế độ cũ miền Nam. Sau 19754, cả miền Nam biến thành một
nhà tù khổng lồ để giam giữ và tiêu diệt dần mòn những
người ngã ngựa. Máu người Việt lại chảy ra dù tiếng
súng, tiếng bom đã ngưng.Sau năm 1975, người Cộng sản Việt
Nam đã có một cơ hội bằng vàng để xóa bỏ hận thù, hòa
hợp hòa giải dân tộc. Tiếc rằng họ đã không hàn gắn
thương đau mà gây thêm nhiều thù hận không thể nào xóa
nổi bởi chính sách trả thù tàn ác, thâm độc những người
Việt cùng chung máu đỏ da vàng.
Một tội ác nữa của
tệ nạn ngoại xâm là bọn lãnh đạo Đảng vì quyền lợi
cá nhân và phe nhóm đã cam tâm hiến đất, dâng biển cho kẻ
thù truyền kiếp Tàu Cộng. Ngày xưa vua Lê chiêu Thống vì
quyền lợi ngai vàng đã cam tâm � rước voi Tàu về giày mả
tổ " thì ngày ngày nay bọn Lê đức Anh, Lê khả Phiêu cũng
chẳng khá gì hơn. Chúng bán nước cho Trung Cộng chỉ vì mong
được Trung Cộng bảo vệ cho quyền lợi thống trị của
chúng. Cái quốc hội bù nhìn chứa toàn những tên nghị gật
ngồi im thin thít trước tội ác bán nước tày trời của
Đảng Cộng sản. Xem ra đám nghị gật này còn hèn hơn đám
nghị gật thời Pháp thuộc. Cái cơ chế chính quyền quái
đản và ngu xuẩn đã không cho phép những người dân cử
làm trọn bổn phận với nước với dân mà chỉ làm tay sai
cho một số tên Việt gian trong Trung ương Đảng. Nước mất
nhà tan mà đám nghị gật này cứ bình chân như vại, không
đưa ra được một lời phản kháng trung thực. Xem thế mới
thấy là muốn bảo vệ đất nước vẹn toàn thì chuyện đầu
tiên là phải phá cho tan tành cái chính quyền Cộng sản cứng
ngắt và ngu xuẩn hiện nay. Bởi vì ngày nào chính quyền bán
nước này còn tồn tại thì chuyện bảo toàn đất nước
là một chuyện không thể làm được.
Chính cái guồng máy
nhà nước " phản quốc hại dân " này lại đẻ ra một tệ
nạn tai hại là tham nhũng mà ngày nay chính những người trong
chính quyền Cộng sản cũng phải công nhận là " quốc nạn".
Kêu la như thế nhưng vì không cho báo chí có quyền độc lập
phê phán nên chuyện diệt trừ tham nhũng là chuyện không làm
nổi. Hơn nữa chính những tên cầm đầu lại là những tên
tham nhũng hạng gộc như Chủ tịch nước Trần đức Lương,
Thủ tướng Phan văn Khải thì làm sao mà diệt trừ tham nhũng
cho được. Cả dân tộc sống trong nghèo khó trong khi một
số quan chức sống phè phỡn, xa hoa, trác táng. Đảng hô hào
chống tham nhũng nhưng khi có những người như Trần Khuê và
Phạm quế Dương đứng ra thành lập " Hội nhân dân ủng hộ
Đảng chống tham nhũng " thì Đảng đưa hai ông này vào tù
! Như thế hóa ra Đảng tự thú nhận mình là một tổ chức
tham nhũng.
Hồ chí Minh ngày còn
sống vẫn thường dạy dỗ cán bộ là phải " cần kiệm liêm
chính, chí công vô tư" . Nhưng dến ngày hôm nay mới thấy
lời nói của ông Hồ chẳng ăn thua gì đến đám cán bộ
tham ô, ăn hại đái nát cả. Chuyện chống tham nhũng ở Việt
Nam như chuyện rửa tay trong nước dơ nên guồng máy chính
quyền không sạch được. Chỉ có người dân là lãnh đủ
mọi hậu quả. Tham nhũng không làm nhà nước sụp đổ ngay
nhưng làm mất máu dần dần sinh lực quốc gia và từ đó
mới đưa đến chỗ suy sụp của nhà nước.
Thật ra khi không 3 cơ
chế chính quyền là lập pháp, tư pháp, và hành pháp không
có sự độc lập thì không thể chống tham nhũng hiệu quả
được. Ở Việt Nam cho đến ngày nay cũng mới dám chống
những cấp nhỏ tham nhũng như Thứ trưởng Mai văn Dâu và
con trai , còn những nhân vật trong chính trị bộ thì không
dám chống, nghĩa là chỉ dám chống tham nhũng từ lưng xuống
dưới, chưa dám chống ở hàng ngũ đầu xỏ phía trên. Nhà
nước Việt Nam bây giờ là một chế độ nhà nước pháp
quyền, nhà cầm quyền dùng luật pháp để cai trị dân chúng
trong khi những người cầm quyền coi như đứng trên pháp luật
mà luật pháp không dám đụng tới, chứ không phải là chế
độ nhà nước pháp trị. Trong chế độ nhà nước pháp trị
thì tất cả mọi người trong bộ máy hành chính, kể cả
những người lãnh đạo, đều bị luật pháp truy tố khi phạm
tội.
Nước Mỹ là một nước
điển hình của một nhà nước pháp trị. Trước đây Tổng
thống Clinton của Mỹ ( coi như đứng đầu ngành hành pháp)vì
quan hệ bất chính với cô sinh viên tập sự Monica để rồi
dẫn đến chuyện bưng bít khi bị điều tra thì bị ngay một
ông quan tòa nhỏ là ông Kenneth Starr ( đại diện cho tư pháp)truy
tố đến nơi đến chốn. Cuối cùng Tổng thống Clinton bị
đưa ra Quốc Hội để luận tội và bỏ phiếu truất phế.
Nhưng may mắn số phiếu truất phế của Thượng viện không
đủ nên ông mới được tiếp tục giữ chức vụ tổng thống
cho đến khi hết nhiệm kỳ. Đó là ví dụ cụ thể nhất
của một nhà nước pháp trị. Nền dân chủ Mỹ cũng phải
trải qua trên 200 năm xây dựng mới có được một nhà nước
pháp trị hữu hiệu đúng nghĩa như thế. Còn Việt Nam nếu
cứ vẫn theo nguyên tắc cổ lổ sỉ " Đảng lãnh đạo, nhà
nước quản lý, nhân dân làm chủ " thì còn lâu mới xây dựng
nổi một nhà nước pháp trị như những nước dân chủ tiên
tiến trên thế giới.
Một vết nhơ nhục nhã
khó tẩy rửa là trong hoàn cảnh nội xâm dưới chế độ
Cộng sản, người Việt cai trị người Việt , dưới chính
sách hà khắc, độc ác nên những công dân Việt bị đày
đọa không biết kêu ca ở đâu mà chỉ còn kêu cứu với
thế giới, với những dân tộc không cùng màu da và chủng
tộc với mình. Năm 1979, khi đột nhập vào Tòa đại sứ Anh
để trao tập thơ bất hủ " Hoa địa ngục" cho ba nhà ngoại
giao Anh , nhà thơ Nguyễn chí Thiện có viết một lá thư bằng
tiếng Pháp kêu cứu thế giới trong đó có những đoạn như
sau, " Je pense qu�à nous, les victimes, il appartient plus qu�à personne
d�autre de montrer au monde les souffrances incroyables de notre peuple
opprimé et torturé à merci. De ma vie brisée, il ne reste qu�un seul
rêve, c�est de voir le plus grand nombre possible d�hommes prendre conscience
de ce que le communisme est un grand fléau de l�humanité " )( Tạm dịch:
Tôi nghĩ rằng không phải ai khác mà chính chúng tôi, có sứ
mạng phơi bày cho thế giới thấy những khổ nhục không thể
tưởng tượng nổi của dân tộc tôi hiện còn đang bị áp
bức và hành hạ thẳng tay. Cuộc đời tan nát của tôi chỉ
còn một hy vọng là được thấy thế giới ý thức rằng
Cộng sản là một bệnh dịch khủng khiếp của nhân loại.".
Mới
đây trong cuộc trả lời với Đài Á châu tự do,
Hòa thượng
Quảng Độ cũng cho biết chuyện nhà nước Cộng sản đàn
áp nhân quyền để nhân dân Việt Nam phải kêu cứu với thế
giới là một chuyện hết sức nhục nhã cho chính quyền đương
nhiệm. Người Việt hành hạ, đày ải người Việt để người
Việt phải đi kêu cứu với người ngoại quốc ở thế giới
bên ngoài. Đó là một điều điếm nhục của bọn chính quyền
Cộng sản nội địa hiện nay.
Ngoại xâm đưa đến
thảm họa mất nước mà nội xâm thì làm cho đất nước
tan hoang, lụn bại và rồi cũng dẫn đến nguy cơ mất nước
vì những tên cầm quyền tuy là người Việt nhưng là thứ
Việt gian, sẵn sàng bán nước cho ngoại bang vì nhu cầu quyền
lợi của phe nhóm chúng.Cho nên phải thấy rằng nạn nội
xâm cũng nguy hiểm, tàn hại không kém nạn ngoại xâm, sẽ
đưa đất nước đến bờ diệt vong.
Có điều phải nhận
thấy rằng khi bị ngoại xâm xâm lược, người dân Việt
rất anh dũng đứng dậy chống ngoại xâm mà không hề tiếc
chuyện hy sinh xương máu. Nhưng nay đứng trước nạn nội
xâm, người dân vẫn ở trạng thái ù lì, an phận thủ thường
để cho chính quyền nội địa tiếp tục có những chính sách
phản quốc, hại dân. Có lẽ người dân chưa hiểu thấu nguy
cơ đất nước sẽ bị suy vong do nạn nội xâm gây ra. Bổn
phận của người thức giả là phải báo động cho người
dân biết hiểm họa của đất nước đứng trên bờ vực
thẳm nếu không có phương cách để diệt nạn nội xâm.
May mắn thay, trong lúc
tình huống u ám tối tăm của đất nước, có những người
trí thức can đảm như Kỹ sư Phương Nam Đỗ nam Hải mạnh
dạn đứng lên phê phán những sai lầm của đường lối độc
đảng và kêu gọi một cuộc " trưng cầu dân ý" về chuyện
đa đảng. Độc đảng là nguyên nhân đưa đến độc quyền,
độc tài, độc ác, triệt tiêu mọi sự phấn đấu đưa đến
sự tiến bộ cho đất nước. Chuyện dân làng Kim Nỗ gần
Hà Nội tấn công công an vào ngày khởi công xây sân đánh
gôn mới đây cho thấy guồng máy độc đảng điều hành chuyện
đất nước sai trái như thế nào. Trong tương lai, sẽ còn
có nhiều Kim Nỗ khác sẽ làm lung lay và rúng động và đưa
đến sự sụp đổ không cứu vãn nổi của cái guồng máy
cai trị bất công, bất nhân, bất nghĩa do bọn nội xâm lãnh
đạo. Thượng tầng của chúng đang đấu đá kịch liệt giữa
hai phe của Đại tướng chột mắt Lê đức Anh và Đại tướng
cai đẻ Võ nguyên Giáp với vụ án siêu nghiêm trọng T2, T4,
đã góp thêm phần tan rã không tránh nổi của Đảng Cộng
sản một ngày không xa.
Xin kết thúc bài viết
bằng đoạn cuối của bài thơ " Bài thơ tháng Tám " của nhà
thơ Bùi minh Quốc để thấy cái oan trái của dân tộc Việt
Nam : Không tiếc xương máu để đánh ngoại xâm để rồi
giờ đây bị khổ sở, đày đọa với nạn nội xâm:
" ...Tôi bước
đi trên đất nước nghẹn lời
Các anh đâu rồi?
Những người tháng
Tám
Chẳng nhẽ khoanh
tay nhìn tấn trò bội phản
Dân tộc này bị
vỡ nợ tự do
Dân tộc từng sống
chết chẳng so đo
Quyết không làm nô
lệ
Sao hôm nay Người
đành cam chịu thế
Mặc thân phận mình
dưới ách tà gian
"..Việt Nam bao năm
ròng rên xiết lầm than.."
Câu hát cũ lòng tôi
rỉ máu
Kìa em gái Trường
Sơn hiện hồn về nhìn tôi đau đáu
Tháng Tám ơi ! Tháng
Tám nước non mình
Tôi lại đi lầm
lũi cuộc hành trình
Chỉ có thế thôi
! Thơ
Với cường quyền
Đối mặt
Sống trong tôi là
triệu người đã khuất
Đang thét đòi món
nợ : Tự Do !
(1994)
Nhận định những biến
chuyển mới xảy ra trong thời gian gần đây thì vận nước
đã đến, cơ trời đã điểm, dân Việt Nam phải can đảm
đồng lòng đứng dậy để diệt nạn nội xâm vốn gây ra
chuyện bán nước và làm trì trệ công cuộc phát triển trong
những năm qua. Người Việt Nam đã có truyền thống hào hùng,
bất khuất chống ngoại xâm để giữ vững nền độc lập
cho dân tộc, chẳng lẽ giờ này lại ngồi khoanh tay để cho
bọn nội xâm bán nước và đưa dân tộc đến hố diệt vong?
Lawndale, một ngày đầu
năm tạnh ráo có nắng vàng rực rỡ đầu tháng 1 năm 2005
Trần Viềt Đại Hưng
Email: [email protected]
|