KHI
CON NGƯỜI SỐNG ÐỜI
THỰC
VẬT HAY ÐỘNG VẬT
(Cập nhật hóa
27/01/2004; 07/02/2004)
Từ lúc có
sự sống trên trái đất,
mỗi loài đều sống theo lối
sống, sinh hoạt và sinh tồn riêng
của mình. Thực vật có đời
sống riêng của thực vật, cỏ
cây lớn lên, sinh hoa kết trái
và tàn lụi theo chu kỳ sống của
nó. Ðặc biệt đối với
giống thực vật cỏ cây, chúng
không hề bày tỏ cảm xúc với
môi trường chung quanh, cho dù bị
cắt đứt hay giết đi, chúng
không tỏ ra một dấu hiệu gì đau
đớn hay khó chịu. Riêng loài
động vật sống ngoài thiên nhiên
hay nuôi trong chuồng đều sống theo
bản năng, đói thì đòi
ăn, khát thì đòi uống, cứ
thế mà sống cho đến ngày
chết. Ðộng vật mặc dù là
loài cầm thú nhưng chúng có
bày tỏ cảm xúc bằng tiếng
kêu rên khi bị thương hay đánh
đập hoặc khi bị giết bởi
động vật khác hay bởi người.
Còn con người dĩ nhiên cũng
có đời sống riêng của
con người. Một đời sống
đúng nghĩa của một con người
không phải chỉ có chuyện cơm ăn,
áo mặc mà còn phải có những
vấn đề tinh thần khác ảnh
hưởng đến vì con người
là một loài có suy nghĩ, có
ý chí, có lòng thương, ghét
, hận thù, khác hẳn với thực
vật hay động vật là những
loài chỉ sống bằng bản năng
và hoàn toàn không có ý
thức lựa chọn phương cách
để sống và tồn tại. Tuy nhiên
có những người trong cuộc
đời này, vì tai nạn bệnh
tật mà phải sống đời
thực vật cỏ cây, hoàn toàn
do người khác nuôi dưỡng
và coi như không ý thức được
thế giới chung quanh, lòng thương
yêu, thù ghét cũng không còn
hiện diện vì họ không còn cảm
nhận gì nữa. Lại có những
người sống đời thú
vật vì bị chính quyền tước
hết quyền làm người, tước
hết nhu cầu sinh sống cá nhân, nên
họ sống kiếp sống của loài
cầm thú, không còn một chút
nhân phẩm của một con người.
Ðáng buồn là chuyện người
sống kiếp động vật hoang dã
này đã và đang xảy ra ở
Việt Nam, một xứ sở luôn tự
hào với bốn ngàn năm văn
hiến nhưng giờ đây đang
bị chế độ Cộng sản biến
thành một chuồng nuôi thú để
nhốt những con người thú
trong những trại cải tạo thiếu
ánh sáng văn minh của loài người
hay biến những người dân
thành những con người sống
khổ sở, tồi tàn như những
con thú trên chính quê hương mến
yêu của mình. Hy vọng khoa học về
y khoa sẽ tiến bộ để giúp những
người bệnh sống đời
thực vật sớm trở lại
đời sống bình thường
và hy vọng những lực lượng
đấu tranh sẽ đoàn kết vùng
lên để quật đổ bạo quyền
cộng sản, nhằm giải thoát cho những
con thú người Việt Nam được
trở lại làm người, được
no cơm ấm áo và sống với
một phẩm giá của một con người.
Dòng giống Rồng Tiên ngày nay mà
có một số người tù tội
và nghèo khổ sống đời
động vật thì đó cũng là
điều đau lòng chung cho những
người dân Việt trong cũng như
ngoài nước. Và điều này
cũng nói lên tội ác man rợ
của bạo quyền Cộng sản vẫn đang
tiếp tục thống trị, bán tháo
bán đổ giang sơn gấm vóc của
tổ quốc Việt Nam cho Trung Cộng và biến
một số người Việt Nam tù
tội và nghèo khổ thành những
con thú đau thương và khốn nạn.
Cách đây
vài năm, nhà văn Văn Quang ở
Sài Gòn có viết một bài viết
gửi ra hải ngoại viết về nhà
văn Nguyễn thị Thụy Vũ, trong đó
Văn Quang có nói đến chuyện
nhà văn Thụy Vũ có một đứa
con gái đang sống một cuộc sống
thực vật, nghĩa là ngoài
vấn đề ăn uống và bài
tiết, người con gái này hầu
như không cảm nhận và ý thức
được những gì xảy ra
chung quanh cô ta. Nhà văn Thụy Vũ
cho biết khi sinh ra cô con gái này là
một đứa bé bình thường.
Nhưng khi được vài tuổi, cô
ta trải qua một trận đau và sau đó
là cô sống đời sống
thực vật. Chỗ giường cô
ta nằm, bà mẹ Thụy Vũ có khoét
một lỗ để cho cô ta tiểu tiện,
đại tiện. Lỗ khoét này tiện
dụng cho sự tiểu tiện, đại tiện
của cô ta và cũng thuận tiện
cho bà mẹ chùi rửa. Cô bé
sống cuộc đời thực vật
cũng đã gần 30 năm. Và phải
nói với lòng thương con bao la
và sự chịu khó vô biên,
người mẹ vẫn tiếp tục nuôi
người con gái này sống. Cô
ta giống như một đống thịt nằm
biết ăn biết thở, ngoài ra
không còn biết gì về đời
sống chung quanh. Nhà văn Văn Quang có
đề địa chỉ nhà văn Thụy
Vũ ở cuối bài viết và
kêu gọi những người từ
tâm trên thế giới góp tiền
giúp đỡ người mẹ
bất hạnh có đứa con gái
sống đời thực vật này.
Người đọc hầu như ai cũng
xúc động trước hoàn cảnh
đau lòng của người mẹ Thụy
Vũ nên đã gửi một số
tiền lớn để giúp bà
nuôi đứa con gái bất hạnh.
Hy vọng với sự phụ cấp tiền
bạc của người Việt bốn phương,
bà mẹ Thụy Vũ sẽ có thêm
phương tiện để nuôi người
con gái bệnh hoạn khắc nghiệt này.
Bệnh hoạn đã biến cô gái
tội nghiệp này sống đời
sống thực vật, cô không hay biết
gì về thế giới chung quanh cô
nhưng người mẹ đã phải
gánh chịu sự nhọc nhằn để
giữ sự sống cho cô mỗi ngày.
Chỉ có lòng mẹ thương con bao la
và sự nhẫn nại vô biên đã
giúp người mẹ làm được
công việc vô cùng khó nhọc ấy.Nói
thẳng ra, con người không còn
là con người khi phải sống cuộc
sống thực vật như trường
hợp cô con gái đáng thương
của nhà văn Nguyễn thị Thụy
Vũ. Ðời sống của người
ấy giống như cỏ cây, sống không
cảm giác, tình cảm trong một thế
giới vô cảm, vô hồn.
Mới đây
cũng có một người đàn
bà ở Florida cũng sống một cuộc
sống thực vật giống như người
con gái của nhà văn Thụy Vũ
trong suốt 13 năm nay. Bà này tên
Terri Schiavo, bà bị một bệnh não, óc
mất dưỡng khí trong vòng chừng
5 phút và sau đó bà coi như
là người mất hồn, không
còn nhận biết thế giới chung
quanh là gì nữa. Bà được
đút thức ăn vào bụng bằng
máy và cứ thế mà sống
qua ngày. Ôâng chồng đi lấy
vợ mới rồi nhưng cứ
nài nỉ xin tòa rút máy để
cho người vợ ông được
chết thanh thản. Tòa quyết định
cho rút máy ngày15 tháng 10 năm
2003 và dự tính là bà Terri Schiavo
sẽ chết trong vòng 2 tuần lễ sau
khi bị rút máy. Nhưng cha mẹ bà
Schiavo không chịu và viết đơn
xin Thống đốc Florida là Jeff Bush can thiệp.
Máy đút đồ ăn được
nối lại và coi như bà Terri Schiavo
được tiếp tục duy trì sự
sống, dù là một cái sống
vô hồn vô cảm. Gia đình bà
Terri Schiavos lên án ông chồng muốn
bà chết đi cho ông được
rảnh nợ mà đi lo vui thú hôn
nhân với người vợ mới.
Ông chồng vẫn tiếp tục kháng
án lên tòa trên để chấm
dứt sinh mạng của người vợ
sống đời thực vật trong khi
cha mẹ anh em bà vợ tiếp tục tranh
đấu cho sự sống còn của
bà. Và vấn đề giải quyết
cho bà Schiavo được sống hay chết
vẫn còn dùng dằng vì tòa
án và chính quyền Mỹ chưa tìm
ra được lối giải quyết hợp
tình, hợp lý cho số phận bà
Schiavo.
Ðời sống
thực vật con người nói chung
là thê thảm và đau thương
nhưng đời sống động vật
của con người cũng thê lương
không kém. Khác với đời
sống thực vật của con người
là do bệnh hoạn gây ra, còn đời
sống động vật của con người
là do hoàn cảnh chính trị đưa
đẩy và bức bách tạo nên.
Ở Việt Nam, đã và đang
có những người tù cũng
như người dân phải sống cảnh
động vật vì bạo quyền Cộng
sản Việt Nam đã đẩy họ
đến cảnh phải sống cảnh cầm
thú, súc vật như vậy.
Mới đây,
trong chương trình " Việt Nam ngày nay"
phát ngày 2 tháng 1 năm 2004, đài
BBC có phỏng vấn một người
đàn bà tên Vương Trai ở
Huế. Dù bà Trai trước đây
đã từng nằm trong cơ cấu
của chính quyền địa phương,
bà cũng đã thẳng thắn lên
tiếng cho biết rằng một số dân
thành phố Huế hiện nay đang sống
một cuộc sống động vật. Với
một giọng nói hiền hậu, trong trẻo,
dễ thương, bà Vương Trai đã
bộc bạch hết niềm u uẩn của một
con dân thành phố Huế như sau:
" Cuộc sống
của người dân ở đây
từ trước giải phóng 1975
có lẽ nó còn tốt hơn bây
giờ. Ðường xá bây
giờ thì tốt hơn hồi trước
nhưng mà cuộc sống của dân ở
đây khổ. Họ khổ lắm, người
dân rất là khổ. Họ đang còn
lặn sâu ở dưới đáy
chỗ hồ để bắt cua, hái rau.
Người ta đi đạp xích lô
vất vả lắm.
Ở chung quanh đây,
nhất là về vấn đề môi
trường. Dạ ở đây trước
1975, thì hồ đó là một hồ
sen rất là đẹp. Mọi người
hình như chỉ hái sen thôi. Nhưng
mà cũng ít người hái
lắm. Người dân bây giờ
họ sống đời sống dơ dáy
và cực lắm
Nghe nói có
rất nhiều chương trình giúp đỡ
cho người dân về vấn đề
vệ sinh công cộng. Nhưng mà nói
chung ở đây người dân
sống nhà cửa chen chúc, trẻ
em nhớp, dơ lắm. Cái khu vực
đông đúc người mà
hình như không có quan chức địa
phương nào đặt con mắt tới.
Họ lánh xa cái chỗ này đi.
Họ lánh, họ không tới, kể
cả y tế phường cũng vậy.
Ở nơi đây
xóm nhà ổ chuột ở chung với
mấy căn biệt thự. Nói chung biệt
thự thì toàn là của mấy
người đi cách mạng, họ ngoài
kia vào. Họ sống cuộc sống của
họ riêng, có vườn, có nhà
rộng. Còn dân chúng thì đa phần
ở đây tới 80% họ sống
khổ. Chuyện nhà nước cho rằng
bây giờ đời sống kinh
tế đang ngày càng cải thiện,
người dân có thu nhập cao hơn,
có công ăn việc làm là chuyện
tưởng tượng. Tại vì họ
đứng trên một chỗ tòa
nhà lớn họ nói, họ nghe báo
cáo giả ở phía dưới
lên. Chứ đích thân họ ,
ngay cả những người sinh viên
đấu tranh hồi trước, tức
là những người trong tổ
chức sinh viên của tổng hội, là
những người hồi xưa có
lý tưởng tốt lắm và được
dân chúng ủng hộ nhiều lắm.
Thế nhưng bây giờ hầu như
dân không thích tới gần. Họ
không thích, không nghe , không đọc
báo. Họ không thích cái gì hết.
Ở đây
dân họ thích có việc làm. Thanh
niên họ thích có những nhà
máy nhận họ vô làm. Chứ
những cái nhà máy không phải
để dành cho những người
có tiền. Thanh niên đây đông,
họ đi lang thang, rồi trộm cắp. Ðặc
biệt là họ lừ đừ giống
như không có sống. Còn người
nghèo đi xe thồ, xích lô hoặc
họ lặn hay đi làm thuê vậy.
Tội lắm, em vừa
mới đi ra khỏi đường
là trông thấy một đám trẻ
em nhỏ đi lượm rác. Em hỏi
mấy em kiếm lượm mấy cái
này thì mấy em bán được
bao nhiêu? Nó nói khoảng 1000, 2000 đồng
Việt Nam.
Và đây
là một trong những khu vực cực
kỳ kinh hoàng nữa. Ngay cả ngay chợ
Ðông Ba, nơi chỗ họ kêu là
chỗ hoành tráng nhất của Festival,
thì ngay ở nơi đó, cái
bờ thành kinh khủng lắm. Nếu
anh đi một vòng ở ngả bờ
thành ngay trước mặt chợ Ðông
Ba- Trần hưng Ðạo, anh sẽ thấy
họ sống giống như động vật
vậy."
Nhận xét của
một người dân xứ Huế
như chị Vương Trai nói lên tình
cảnh sống động vật của một
số dân cùng khổ xứ Huế
khiến người nghe đài rùng
mình, thương cảm. Ngày xưa thời
nô lệ Tàu, thời đô hộ
Pháp, đời sống dân chỉ
đến ở mức độ khổ
cực nhưng dưới chế độ
Cộng sản, đời sống của
một số người dân cùng khổ
đã đến mức độ cầm
thú, động vật. Có nghĩa người
sống không còn ra con người mà
đã biến thành loài cầm thú
đói ăn, khát uống, không còn
chút nhân phẩm con người trong
lúc bọn cán bộ phè phỡn
sống trong những căn nhà rộng
rãi, giàu sang, phung phí tiền bạc
mà chúng cướp từ của
người dân lành. Ngày chúng
đi làm cách mạng, chúng hứa
hẹn sẽ tiêu diệt bất công khi
chúng nắm được chính quyền.
Nay nắm được chính quyền
rồi, chúng còn tạo ra ngàn lần
bất công hơn thời trước,
dân chúng khổ cực ngày xưa
giờ đã sống cuộc sống
của loài cầm thú, súc vật.
Dòng giống Tiên Rồng Việt Nam giờ
đây đã có những con dân
sống loi nhoi như một bầy súc vật
lang thang không ai chăm sóc. Tội ác
đưa con dân sống loài cầm thú
ở Huế của Cộng sản Việt
Nam cũng nặng nề đáng nguyền
rủa như tội ác diệt chủng dân
Kampuchia của bọn Khmer đỏ Pol Pot. Các
lực lượng đấu tranh trong và
ngoài nước cần phải nỗ
lực kết hợp vùng lên càng
sớm càng tốt để quật
đổ bọn quỉ đỏ trước
khi chúng đưa toàn dân tộc Việt
Nam sống kiếp ngựa trâu tồi bại.
Cách đây
hơn 30 năm, nhà thơ Nguyễn chí
Thiện cũng đã nhắc lại quan
điểm của Cộng sản, vốn thường
tâm đắc với lý thuyết
tiến hóa của Darwin, cho rằng con người
hôm nay là do con vượn qua hàng
triệu năm tiến hóa mà thành.
Nhìn những con người trong trại
cải tạo dã man của Cộng sản, nhà
thơ Nguyễn chí Thiện đưa ra nhận
xét lý thú là cần mất vài
triệu năm để con vượn biến
thành con người, nhưng chỉ cần
mất vài năm trong trại cải tạo
là con người đã biến
thành con vượn vì lối sống
tàn bạo, dã man, rừng rú có
một không hai ở trại cải tạo
Cộng sản. Ðúng là con người
Cộng sản đã thật sự " cướp
quyền tạo hóa " khi sớm đưa
người đi cải tạo trở
về kiếp sống ăn lông, ở
lỗ của thời hồng hoang tiền
sử. Bài thơ có tên " Từ
vượn lên người " được
nhà thơ viết năm 1967 như sau:
Từ vượn
lên người mất mấy triệu
năm
Từ người
xuống vượn mất bao năm?
Xin mời thế
giới tới thăm
Những trại
tập trung núi rừng sâu thẳm !
Tù nhân ở
truồng từng bầy đứng tắm
Rệp muỗi ăn
nằm hôi hám tối tăm
Khoai sắn tranh giành,
cùm, bắn, chém băm
Ðánh đập
tha hồ, chết quăng chuột gậm !
Loài vượn
này không nhanh mà rất chậm
Khác vượn
thời tiền sử xa xăm
Chúng đói
chúng gầy như những cái tăm
Và làm ra của
cải quanh năm
Xin mời thế
giới tới thăm !
(1967)
Hình ảnh người
tù đã biến thành vượn
của Nguyễn chí Thiện ba mươi năm
trước và hình ảnh đám
dân cùng khổ ở thành phố
Huế được người con gái
xứ Huế Vương Trai mô tả sống
như loài động vật sao mà giống
nhau đến thế! Người ở
tù sống đời súc vật
mà dân nghèo khổ cùng cực
bên ngoài cũng sống kiếp sống
không khác gì hơn. Biến dân
thành súc vật như thế là " thành
tích" của bọn chính quyền tự
xưng là " cách mạng" cứu nước
cứu dân! Cho đến ngày hôm
nay vẫn còn những tên vô liêm
sỉ chống chế bênh vực cho chế
độ khốn kiếp này như Trần
bạch Ðằng trong quốc nội và
Tú Gàn Nguyễn Cần ở hải
ngoại. Ai cũng biết là Ðảng
Cộng sản Việt Nam đã bán nước,
dâng biển cho Trung Cộng trong những năm
mới đây. Trong nước cựu
bí thư thành ủy Trần bạch Ðằng
viết bài cho rằng Aûi Nam Quan là
của Trung Cộng trước đây
cho nên chuyện Việt Cộng dâng Aûi
Nam Quan cho Trung Cộng là chuyện " Châu về
hợp phố", là chuyện tự nhiên
chứ không phải bán nước
gì cả. Nhà đấu tranh Phạm quế
Dương đã viết một bài để
tranh luận với Trần bạch Ðằng
về vấn đề Aûi Nam Quan, tiếc
rằng bài viết đã bị tịch
thu trong chuyến Phạm quế Dương vào
thăm Trần Khuê ở Sài Gòn
cách đây không lâu nên người
đọc trong nước và hải ngoại
chưa có dịp đọc bài viết
này. Phạm quế Dương nắm tình
hình biên giới rất rõ vì
ngày còn làm việc trong quân đội,
ông đã có dịp lên quan sát
tận mắt Aûi Nam Quan và biết rõ
chuyện bán nước tày trời
của tập đoàn Bắc bộ phủ
Hà Nội. Ông Dương hiện đã
bị giam cầm trên một năm chờ
ngày xét xử vì " tội gián
điệp", một tội mà bạo quyền
cũng đã gán cho nhà đấu
tranh yêu nước Nguyễn vũ Bình
khi ông Bình phanh phui chuyện bán nước
của chúng và chúng vừa xử
phạt ông Bình 7 năm tù trong một
phiên tòa mới đây ở
Hà Nội. Ở hải ngoại thì
tên tay sai Cộng sản thâm độc Tú
Gàn Nguyễn Cần của tờ báo
" Sài Gòn Nhỏ" cũng bày đặt
bày ra chuyện kinh tuyến, vĩ tuyến
để " chứng minh" Aûi Nam Quan là
của Tàu nên chuyện Việt Cộng trả
Aûi Nam Quan lại cho Tàu là đúng
rồi, không có chuyện bán nước
bán đất gì cả !
Một chính quyền
bán nước một cách công
khai như thế mà còn có kẻ bao
che chống chế thì thật là bọn
này đi đến tận cùng của
sự dối trá và vô lương
tâm. Ngày xưa trong kháng chiến chống
Pháp, Cộng sản Việt Nam " độc quyền
yêu nước", ai không chống Pháp
theo đường lối Việt Minh là
việt gian, phản quốc. Ðến ngày
hôm nay Ðảng Cộng sản Việt Nam
" độc quyền bán nước" .
Ai phê phán chuyện bán nước,
bán đất cho Trung Cộng đều
bị gán vào tội " gián điệp".
Trơ tráo và điêu ngoa đến
thế là cùng.
Sau " Sự biến
Lương Sơn" của Phật giáo Việt
Nam thống nhất thì bạo quyền tiếp
tục dùng nanh vuốt để bao vây
và trừng trị những người
yêu tự do công lý. Sự đấu
tranh chống bạo quyền nói chung thiếu
hiệu quả vì thiếu sự đồng
bộ giữa những lực lượng
đấu tranh trong và ngoài nước.
Các lực lượng đấu tranh
trong và ngoài nước cần phối
hợp nhịp nhàng, trong đánh thì
ngoài phải la để tạo nên sức
mạnh nhằm quật đổ một bạo
quyền đang biến con Hồng, cháu Lạc
thành một bầy gia súc tàn mạt.
Nền văn hóa
Mác xít là một nền văn hóa
man rợ, cọng thêm với nền
kinh tế lụn bại Mác-Lê, đã
biến con người thành con thú
với những bằng chứng hiển
nhiên như đã nêu trên. Cần
phải thay thế ngay nền văn hóa man
rợ không gốc rễ này và
nền kinh tế công hữu bằng một
nền văn hóa nhân bản, khai phóng
và một nền kinh tế thị trường
lành mạnh thì mới mong giải phóng
cho con dân Việt khỏi kiếp sống cầm
thú động vật để tiến lên
làm người trở lại.
Khoa học về y khoa
sẽ ngày càng tiến bộ để
giúp những bệnh nhân sống đời
thực vật sớm trở lại
đời sống bình thường
của một con người là sống
có cảm giác và ý thức
về thế giới chung quanh. Còn chuyện
giải phóng con người Việt Nam khỏi
kiếp sống động vật ngựa trâu
là việc làm chính trị của những
lực lượng đấu tranh cho tự
do và dân chủ. Cần phải nỗ
lực hy sinh nhiều hơn nữa để
cứu con người Việt nam hai chân
khỏi trở thành con thú bốn
chân.
Bệnh hoạn khắc
nghiệt đã khiến cho người
bệnh sống đời thực vật.
Chế độ chính trị tàn ác,
khắt khe đã biến người
dân thành con vật, sống đời
động vật. Ước mong sao y khoa tiến
bộ sẽ giúp người bệnh chấm
dứt đời sống thực
vật vô hồn, vô cảm để
trở lại làm người với
những cảm xúc buồn, vui, giận,
ghét bình thường. Nguyện cầu
cho những lực lượng đấu
tranh sẽ có nhiều hành động
ngoạn mục, những kế hoạch khôn
ngoan, quyết liệt nhằm quật ngã bạo
quyền Việt cộng để trả lại
nhân phẩm con người cho những
người tù tội, nghèo khổ
đang sống kiếp cầm thú, động
vật. Ðó là ước mơ
không chỉ của 3 triệu người
Việt hải ngoại mà còn của 80
triệu dân Việt trong nước.
Xin kết thúc bài
viết này bằng một bài thơ tựa
đề " Ðất nước" của
Phùng Cung và mong sao người Việt
trong và ngoài nước vẫn còn
nghĩ đến đất nước
hình chữ S thương đau, bất
hạnh này để góp lửa đấu
tranh:
Ðất
nước ơi
Tôi mến người
Như khi nhìn em
bé ngủ
Tôi thương
người
Như thương
mẹ ốm
Vì đâu
Người khoác
manh áo đỏ
Thừa sai – cũn
cỡn
Tủi nhục tháng
ngày
Long đong chiều
sớm
Ôâi ! có
bao giờ
Người đau
đớn như thế này không.
Lawndale, một chiều
đầu xuân u ám, lành lạnh
đầu tháng
1 năm 2004
Trần Viết Ðại
Hưng
|