HÃY
COI CHỪNG THỢ DỊCH CỘNG SẢN
THIẾU
LƯƠNG TÂM
Tôi đã đọc cuốn sách " The bright
shining lie " ( Sự lừa dối hào nhoáng ) của Neil Sheehan khá
lâu trước đây. Nói chung cuốn sách lên án nặng nề lối
điều hành chiến tranh dối trá của cái guồng máy chính trị
và quân sự Mỹ ở Việt Nam. Họ phải báo cáo, dối trá "
một cách hào nhoáng " để tạo ra một ảo tưởng là quân
Mỹ đang thắng ở Việt Nam hầu trấn an dư luận và để
làm vui lòng tòa Bạch ốc cũng như bảo vệ danh dự cho quân
đội Mỹ ở Việt Nam.
Tuy thế trong cuốn sách cũng có
một đoạn nói đến trận Mậu Thân 1968 tại Huế và cũng
không quên phê phán đến sự thảm sát tàn bạo mấy ngàn
người dân Huế trong 25 ngày chiếm đóng thành phố Huế của
bộ đội cộng sảnù. Sau này Hà Nội cho dịch cuốn sách
nói trên ( dĩ nhiên khi cho dịch cuốn sách nói trên, Hà Nội
đã nhìn thấy nội dung cuốn sách tương đối có lợi cho
sự tuyên truyền của chế độ) và nhà xuất bản Hồng Lĩnh
cho in lại để phát hành tại hải ngoại. Lúc sách được
tung ra thị trường, tôi đã nghi ngờ trong bụng, không hiểu
các thợ dịch cộng sản Hà Nội có dám dịch sang tiếng Việt
đoạn sách nói về cuộc thảm sát Mậu Thân do Việt Cộng
gây ra hay không?
Nguyên văn đoạn văn nói về cuộc
thảm sát Mậu Thân của Việt Cộng trong cuốn sách " The bright
shining lie " như sau:
" It was twenty five days before the flag
of the Viet Cong and the yellow-and-red striped banner of the Saigon side
hoisted again over the Zenith Gate. The Thai Hoa palace of the emperors
and the other monuments were grievously scarred. Enough homes were destroyed
or seriously damaged to render 90000 of the 140000 inhabitants of Hue refugees
in their own city. The local Viet Cong took advantage of the occupation
to settle scores. They rounded up current and retired officials, civil
servants, police officers, anyone connected to the regime or a known sympathizer,
and killed them. Most of the victims were shot; some were beheaded; others
were buried alive. The number of victims is impossible to establish with
precision. One careful estimate put the toll at 3000. The killings were
as stupid as they were cruel. The massacre save substance to the fear that
a bloodbath would occur should the communists ever win the war in the South
( The bright shining lie trang 720 )
( Tạm dịch: Hai mươi lăm ngày trôi
qua trước khi lá cờ của Việt Cọng bị kéo xuống và lá
cờ vàng sọc đỏ lại được treo lên ở cửa Ngọ Môn. Ðiện
Thái Hòa của những vua cùng nhiều lăng tẩm khác bị hư hại
nặng nề. Số lượng nhà bị phá hủy hay hư hại nhiều đủ
để làm cho 90000 dân trong số 140000 cư dân trở thành người
tỵ nạn ngay chính trên thành phố Huế của mình. Ðám Việt
Cộng địa phương lợi dụng sự chiếm đóng để trả thù.
Họ tập hợp những viên chức đương thời và hưu trí, những
công chức, những viên chức cảnh sát, bất cứ ai có liên
hệ hay có cảm tình với chế độ, và giết chết họ. Hầu
hết nạn nhân bị bắn; một số bị chặt đầu; một số
khác bị chôn sống. Không thể thiết lập con số chính xácà
những nạn nhân. Một con số ước lượng cẩn thận đưa
ra con số 3000 người. Sự giết chóc thật là vừa ngu xuẩn
vừà dã man. Cuộc thảm sát này tạo thành nền tảng cho nỗi
sợ rằng một cuộc tắm máu sẽ xảy ra nếu cộng sản thắng
cuộc chiến tranh ở miền nam.")
Khi có bản tiếng việt trong tay,
tôi tra coi những người dịch cọng sản Việt Nam có dám dịch
đoạn văn trích dẫn trên không. Sự nghi ngờ của tôi đúng
là không sai. Những thợ dịch cọng sản đã bỏ đi đoạn
này. Nghĩa là họ bỏ đi đoạn văn bất lợi cho chế độ.
Tôi không biết họ còn bỏ còn bỏ đoạn nào nữa hay không?
( Có thể xem trang 427 tập 2 bản dịch " Sự lừa dối hào
nhoáng" của thợ dịch Hà Nội để thấy đoạn văn dịch
bỏ sót này. Nhà xuất bản Hồng Lĩnh tái bản ở Hoa Kỳ)
Từ đó có thể suy ra rằng tất
cả những sách dịch của cộng sản Hà Nội, họ chỉ dịch
những đoạn văn có lợi cho chế độ của họ và lươn lẹo
lược bỏ đi những đoạn văn bất lợi. Tội nghiệp cho tác
giả Neil Sheehan, chắc chắn là ông không biết được bản
dịch Việt ngữ của sách ông bị đục bỏ như vậy. Không
những đục bỏ khi dịch sách ngoại quốc, ngay những cuốn
sách của tác giả Việt Nam như hồi ký của học giả Nguyễn
hiến Lê và hồi ký " Việt Nam máu lửa quê hương tôi" của
cựu tướng Ðỗ Mậu cũng bị đục bỏ thô bạo những đoạn
phê phán chế độ cộng sản khi những cuốn sách này được
xuất bản ở Việt Nam. Ai có nghi ngờ lời nói này, xin xem
xét bản in hải ngoại của hai cuốn sách trên với bản in
quốc nội thì sẽ thấy.
Chế độ cộng sản Việt Nam đã
tạo ra và nuôi dưỡng một bộ máy tâm lý thông tin một chiều.
Khác với ký giả nhà văn ở các nước tự do, nhà văn ký
giả thợ dịch ở Việt Nam là những viên chức nhà nước,
là những lính xung kích trên mặt trận văn hóa. Họ là tập
hợp những văn nô, chỉ biết quảng bá những đường lối
tuyên truyền của Ðảng, mà đường lối tuyên truyền của
Ðảng chẳng có gì ngoài những luận điệu dối trá, bịp
bợm.
Ngục sĩ Nguyễn chí Thiện lên án
nặng nề loại bồi bút vô liêm sĩ khốn nạn này. Trong bài
thơ " Bồi Bút" ông viết:
Các loại bồi đều vô cớ bị
ô danh
Bởi ông bạn cùng ngành có học
có hành hẳn
hoi là bồi bút
Ông bạn này chỉ biết ăn biết
hút.
Biết lách chui vào mọi khách
sạn no say.
Và to mồm hô vạn tuế : Hôm
nay!
Ðể lương tâm không vò xé gắt
gay.
Ông cố gượng đeo vào đôi
kính đỏ!
Nhưng buồn thay từ nhỏ
Không biết làm gì bằng hai bàn
tay.
Việc sửa sang khách sạn hàng
ngày.
Ông đành phải vục đầu thè
lưỡi.
Liếm đệm, liếm giường, tầng
trên, tầng dưới.
Cho sạch như chùi mọi dấu vết
của đêm !
( Có lẽ không cần phải giải
thích thêm
Là nhờ đôi kính đỏ lọc lừa.
Ông mới không nôn bừa ra khách
sạn!)
(1973)
Khi nêu ra vấn đề nhỏ về chuyện
thợ dịch cộng sản lược đi những đoạn sách bất lợi
cho chế độ là tôiø muốn nói với đồng bào hải ngoại
rằng khi đọc bất cứ bản dịch nào của cộng sản Hà Nội,
xin kiểm chứng nguyên tác để coi mức độ chính xác của
bản dịch chính xác tới mức độ nào. Cái lối dịch ăn
gian và bất chánh này đúng là sản phẩm của chế độ dối
trá. Bổn phận của chúng ta là vạch mặt ra những cái trò
dối trá trong sách báo dịch của thợ dịch cộng sản. Ở
đây cũng cần nhắc đến câu nói của Dương thu Hương, "
Một nửa ổ bánh mì là một nửa ổ bánh mì, nhưng một nửa
sự thật không phải là sự thật." Nước có thể uống nửa
ly, cơm có thể ăn nửa chén, thuốc có thể hút nửa điếu,
nhưng công lý lẽ phải thì phải đi đến tận cùng thì công
lý và lẽ phải mới được sáng tỏ.
Một chế độ gian dối thì sinh
ra sản phẩm gian dối. Những người thợ dịch cộng sản
cắt xén trong khi dịch sách ngoại quốc là điều dễ hiểu.
Ðọc sách báo cộng sản chỉ làm cho trí óc ngu muội thêm
vì sách viết cũng như sách dịch của họ chỉ là lối thông
tin một chiều độc đoán. Hà sĩ Phu cũng đã nhắc nhở rằng
" Phải nhớ rằng trong lãnh vực tư duy, không có vùng nào
là vùng cấm địa, mọi hiện tượng, mọi phạm trù, nhân
vật, chủ nghĩa, trào lưu, ...đều là những dữ kiện của
bài toán, không hơn không kém." Cái lối dấu diếm, cắt xén
của thợ dịch cộng sản đã chứng tỏ một đầu óc trì
trệ, đần độn không dám đối diện với sự thật. Chỉ
khi nào dám nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự thật
và nói rõ sự thật thì mới giải nổi bài toán khó khăn
của đất nước, còn cứ giữ thái độ dấu diếm , cắt
xén như thợ dịch cộng sản Hà Nội thì chỉ là thái độ
của con" đà điểu chui đầu vào cát", cái thái độ hèn nhát
và lưu manh trí tuệ này cần phải được đánh giá và phê
phán thẳng tay.
Gần đây trung tâm William Joiner center
đã mời hai cán bộ văn nô cộng sản là Hoàng ngọc Hiến
và Nguyễn huệ Chi sang nghiên cứu về đề tài văn hóa của
người tỵ nạn. Phải nói đây là hai cán bộ Cộng sản vì
cả hai đều là hai đảng viên. Phải nói người Mỹ thường
cáo lối chơi trái khoáy chướng tai gai mắt như vậy. Cái
cung cách dịch lưu manh, lươn lẹo nói trên của thợ dịch
Hà Nội trong bài viết này chắc chắn cũng là cung cách làm
việc của hai văn nô Hoàng ngọc Hiến và Nguyễn huệ Chi,
vì đối với chế độ cộng sản, mọi thợ dịch cũng như
thợ viết đều viết văn theo lối thông tin một chiều theo
chủ trương của Ðảng. Thử hỏi trong công trình nghiên cứu
sắp tới đây, Hoàng ngọc Hiến và Nguyễn huệ Chi có dám
nói đến những ảnh hưởng tiêu cực của chế độ Hà nội
đối với dân tỵ nạn Việt Nam. Câu trả lời dứt khoát
là không. Nghiên cứu một vấn đề mà bị cái vòng Kim Cô
ý thức hệ Mác xít nó trấn trên đầu thì còn làm gì được
nữa. Phải nhớ là Hoàng ngọc Hiến và Nguyễn huệ Chi còn
trở về Việt Nam sau khi làm xong công trình và chắc chắn
hai ông này sẽ sống không nổi với Cộng sản Việt Nam nếu
trong công trình của hai ông có chỗ nào " phạm húy " đến
chính quyền Cộng sản. Không hiểu đám Mỹ vô văn hóa thuê
hai ông cán bộ Việt cộng này qua có hiểu nổi vấn đề
này không? Nền văn hóa Mác Xít Lê nin nít là một nền văn
hóa độc đoán, chuyên bẻ cong sự thật, và làm thui chột
mọi tài năng sáng tạo cùng " lưu manh hóa " người viết bởi
không dám viết sự thật, cứ tô hồng theo nhu cầu và chỉ
thị của Ðảng. Hãy nhìn những tài năng như Xuân Diệu, Nguyễn
Tuân thời tiền chiến trở thành những " lính đánh thuê "
cho Ðảng trên mặt trận văn hóa sau khi cộng sản chiếm chính
quyền thì đủ rõ. Họ trở thành những người mặc đồng
phục do Ðảng phát cho, văn thơ chỉ còn một giọng điệu
duy nhất là ca tụng Bác Ðảng một cách lố bịch và vô liêm
sĩ.. Khi Tổng bí thư Nguyễn văn Linh tuyên bố "cởi trói’
cho văn nghệ sĩ được tự do viết thì một số nhà văn cho
biết cảm tưởng họ như con gà nuôi theo lối công nghiệp,
bước ra khỏi chuồng nuôi thì choáng váng và hoa mắt trước
ánh sáng chói chang của mặt trời. Thật là một lối so sánh
vừa khôi hài vừa bi thương nhưng là một nhận xét đúng
và chính xác. Sau vài năm đổi mới thì Nguyễn văn Linh " cảm
lạnh " vì gió đổi mới nên chính sách trói buộc văn nghệ
sĩ vào khuôn khổ như ngày trước lại được thi hành. Tội
nghiệp cho những người cầm bút ở quê nhà, biết đến bao
giờ họ mới thật sự được tự do sáng tạo để có những
đứa con tinh thần xứng đáng với lòng mong nỏi của độc
giả.
Chuyện mời cán bộ Cộng sản nghiên
cứu văn hóa của người tỵ nạn thì cũng mỉa mai như mời
những người thuộc đảng Phát Xít của Hitler nghiên cứu
về văn hóa của người Do Thái. Chuyện làm của ông Kevin
Bowen do đó đã làm phẫn nộ đồng bào tỵ nạn Việt Nam
khắp thế giới nói chung.
Thư từ phản đối đã nhiều nhưng
có lẽ không mang lại kết quả bao nhiêu. Chỉ có một cuộc
biểu tình liên tục nhiều ngày tại trung tâm William Joiner
của trường đại học Boston để vạch rõ chuyện làm phi
văn hóa và thiếu ý thức của ông Bowen mới mong giải quyết
vấn đề. Chúng ta không thể để văn nô cộng sản bôi bẩn
thêm nếp sống của người tỵ nạn và chỉ có hành động
biểu tình phản đối mới làm cho ông Kevin Bowen ngưng lại
việc làm sai trái và bôi bẩn người tỵ nạn Việt Nam.
Chỉ có hành động biểu tình liên
tục quyết liệt cùng với chuyện lấy chữ ký đồng hương
cùng thư ngo để gửi cho những cơ quan liên hệ û thì mới
mong giải quyết được âm mưu mời cán bộ cộng sản bôi
bẩn người tỵ nạn của ông Mỹ đần độn và thiếu văn
hóa nói trên. Sự ồn ào của cuộc biểu tình sẽ làm cho
trường Ðại học xét lại việc làm ngu xuẩn của trung tâm
William Joiner này. Nửa thế kỷ lưu vong trên xứ người, người
tỵ nạn Việt Nam đã chịu nhiều cay đắng , chua xót của
kiếp người tha hương, vô tổ quốc, bây giờ lại sắp bị
cán bộ Cộng sản viết bài, soạn sách gọi là nghiên cứu
để bôi bẩn. Ðã đến lúc chúng ta phải cương quyết đứng
lên bảo vệ chính nghĩa của mình dù có phải trả giá nào
chăng nữa. Có lẽ hai câu thơ của người hùng Lý Tống phải
trở thành phương châm hành động của người Việt quốc
gia hôm nay:
Ta cúi dầu, cộng cưỡi cổ
Ta đứng dậy, cộng sụp đổ.
Lawndale, một trưa nắng có gió hiu
hiu giữa tháng 7 năm 2000
TRẦN VIẾT ĐẠI HƯNG
Email: [email protected]
* Bài viết được viết năm
2000, nay xin bổ túc thêm với những biến chuyễn mới của
tình hình (01/2007)
|