ÐẤU
TRANH CHO TỰ DO, DÂN CHỦ
HAY HẬN
THÙ TRUYỀN KIẾP ?
(Tặng Nguyễn
cao Kỳ và BBC Việt ngữ)
(Cập nhật hóa 28/12/2003)
Sáng chủ nhật ( Ngày
10 tháng 8 năm 2003), trong chương trình
" Tư Duy thế kỷ" của Ðài BBC
Việt ngữ, phóng viên Quốc Vinh
có phỏng vấn cựu tư lệnh không
quân, cựu Phó tổng thống, thủ
tướng của VNCH là Nguyễn cao
Kỳ. Ðại khái ông Kỳ khuyên
những chiến binh cùng thời với
ông là không nên " mài kiếm
dưới trăng " để chống chế
độ Cộng sản, không nên có
thái độ hận thù truyền kiếp
với Cộng sản. Nói theo ngôn ngữ
thơ của Cao Tần thì ý ông Kỳ
muốn xem cuộc chiến cũ chỉ còn
là tiền kiếp. Ông Kỳ còn
nói thêm là giới trẻ nên
nắm tay nhau để xây dựng đất
nước và bỏ qua mọi oán
thù cũ mà cha ông đã gây
ra. Liệu lời phát biểu xóa bỏ
hận thù có biểu hiện được
một tâm hồn cao thượng, cao cả
của một ông cựu lãnh đạo
miền Nam có nhiều tâm huyết với
quê hương hay chỉ là một nhận
thức sai lầm đối với
vấn đề tranh đấu cho tự
do và dân chủ đang ngày càng
sôi sục ở quê nhà ? Bài
viết này chỉ muốn làm sáng
tỏ vấn đề oán thù và
vấn đề đấu tranh cho tự
do, dân chủ cho Việt Nam hiện nay. Có
phải chuyện đấu tranh chống lại
với nhà cầm quyền hiện nay
chỉ là vấn đề oán thù
truyền kiếp trên căn bản ân,
oán giang hồ hay là một cuộc đấu
tranh cho tự do, dân chủ để đưa
đất nước Việt Nam đi lên?
Sau ngày 30 tháng 4 năm
1975, nhà cầm quyền Cộng sản đã
có một cơ hội hiếm có trong chuyện
hòa hợp và hòa giải đất
nước. Với tư thế của
phe thắng trận, chỉ cần có một
chính sách nhân ái và không
trả thù phe chiến bại ngã ngựa,
chế độ Cộng sản chắc chắn
sẽ thành công không những trong
chuyện thống nhất đất nước
về mặt lãnh thổ mà còn thống
nhất về mặt nhân tâm. Tiếc
rằng với bản chất độc
ác và lệ thuộc ý thức
hệ Mác- Lê một cách đui mù,
nhà cầm quyền Cộng sản đã
có một chính sách trả thù cực
kỳ độc ác áp dụng cho những
người bại trận trong quân đội
và chính quyền miền Nam. Mặc dù
chiến tranh đã chấm dứt, hòa
bình đã tái lập nhưng máu
vẫn đổ ra, mạng người vẫn
đổ xuống trong những trại cải
tạo khắc nghiệt và tàn ác của
phe chiến thắng miền Bắc. Cộng sản
Việt Nam đã trả thù , đày
ải độc ác với những
người Miền Nam có cùng máu
đỏ da vàng. Chúng đối xử
với đồng bào ruột thịt
tàn bạo và tàn nhẫn như bọn
Phát xít Ðức quốc xã
đối xử với dân Do Thái.
Nước mắt của bao gia đình
miền Nam lại đổ ra vì có thân
nhân gục ngã trong những trại cải
tạo giết người trong khi đám
lãnh tụ Cộng sản gào thét chuyện
xây dựng thiên đường
xã hội chủ nghĩa, nghĩa là xây
dựng một chế độ không có
chuyện người bóc lột người,
một chế độ mà người
dân làm theo năng lực, hưởng
theo lao động ( chế độ xã hội
chủ nghĩa ) ), để rồi sau đó
làm theo năng lực, hưởng theo
nhu cầu ( chế dộ Cộng sản chủ
nghĩa ). Những công ty quốc doanh được
tuần tự mọc lên để rồi
theo với tháng năm từ từ
phá sản vì cách làm việc "
cha chung không ai khóc ". Hàng triệu người
Việt phải bỏ nước ra đi vì
không sống nổi dưới chính
sách cai trị hà khắc của Cộng
sản và hàng trăm ngàn người
phải bỏ thây trên biển cả. Câu
nói của Khổng tử " Hà chính
mãnh ư hổ giả " ( chính sách
cai trị hà khắc của nhà cầm
quyền cũng độc hại như cọp
dữ )lại chứng tỏ sự đúng
đắn chính xác của nó hơn
bao giờ hết. Người Việt
kinh tởm và sợ hãi một chính
quyền Việt Nam và tìm cách chạy
trốn nó bằng mọi giá, kể cả
giá có thể phải trả là sự
chết.
Không có con đường
nào khác hơn để chạy trốn
sự phá sản kinh tế, và nguy cơ
sự phá sản kinh tế sẽ đưa
đến sự sụp đổ của
chính quyền nên nhà nước
Cộng sản mới đề ra khẩu
hiệu " kinh tế thị trường theo
định hướng xã hội chủ
nghĩa ", thực chất chỉ là trở
lại sinh hoạt theo kinh tế tư bản nhưng
muốn giữ thể diện nên nhà
nước Cộng sản còn móc theo
câu " theo định hướng xã
hội chủ nghĩa ". Sau khi thay đổi chính
sách, kinh tế có vùng lên phát
triển mạnh mẽ nhưng rồi lại đứng
sững và đi xuống ngày càng
thảm hại vì chế độ tham nhũng,
cửa quyền đã là trở
ngại chính cho sự phát triển. Sự
trì trệ về phát triển kinh tế
lại tái xuất hiện, tệ nạn tham
nhũng trở thành quốc nạn mà
nhà nước Cộng sản không
bài trừ nổi vì chính sách
bưng bít thông tin và thiếu dân
chủ.
Nguyễn cao Kỳ chỉ suy nghĩ
theo cảm tính: có nghĩa ông nghĩ
những người miền Nam bị
Cộng sản đầy đọa, tù ải
nên oán thù và tìm cách chống
lại Cộng sản để rửa thù,
rửa hận !Không hiểu ông Nguyễn
cao Kỳ nghĩ sao về chuyện có những
đảng viên Cộng sản có ba bốn
chục tuổi đảng ở miền Bắc
như cựu Trung tướng Trần Ðộ,
cựu Ðại tá Phạm quế Dương,
cựu viện trưởng viện Mác-
Lê Hoàng minh Chính quyết định
đứng lên phê phán chống
lại chính sách ngu xuẩn, hại nước,
hại dân của Ðảng Cộng sản.
Những người như Trần Ðộ,
Phạm quế Dương là những công
thần của chế độ, họ được
hưởng những bổng lộc do chế
độ ban cho, họ không có gì để
mà oán thù chế độ Cộng
sản. Nhưng họ phải đứng dậy
chống đối Ðảng vì họ
là những người có lương
tâm, không thể ngồi nhìn Ðảng
đưa quê hương, dân tộc vào
chỗ chết. Cái giá Trần Ðộ
và Phạm quế Dương phải trả
là Trần Ðộ bị đuổi ra
khỏi Ðảng và Phạm quế Dương
đã bị cầm tù gần một
năm nay. Cho nên lý luận thiếu chiều
sâu của Nguyễn cao Kỳ cho rằng những
người miền Nam bại trận nên
mới chống đối lại chế
độ Cộng sản miền Bắc là
một lối lý luận thiển cận, nông
cạn. Sự đứng dậy của
những công thần chế độ
ngoài miền Bắc cho thấy cuộc chiến
đấu chống chế độ Cộng
sản hiện nay ở Việt Nam là một
cuộc chiến đấu cho tự do, dân
chủ chứ không phải đơn thuần
là chuyện thanh toán oán thù truyền
kiếp như Nguyễn cao Kỳ đã hời
hợt nhận định. Không những
những công thần cũ như Trần
Ðộ, Phạm quế Dương, Hoàng
minh Chính, Nguyễn khắc Toàn đứng
lên chống lại chế độ, mà
những người trẻ lớn
lên từ miền Bắc như Nguyễn
vũ Bình, Phạm hồng Sơn, Lê chí
Quang cũng thức thời mạnh dạn
đứng lên đòi dân chủ.
Những người trẻ này cũng
không có gì phải oán thù chế
độ Cộng sản hiện tại, họ đứng
lên tranh đấu vì nhận thấy rõ
đây là một chế độ hại
nước, hại dân, cản bước
dòng tiến hóa đến dân chủ
của cộng đồng nhân loại. Nói
lên sự đứng lên tranh đấu
của hai thế hệ già và trẻ ở
miền Bắc để vạch rõ sự
sai lầm của Nguyễn cao Kỳ khi chỉ
nhận định một cách sai lầm rằng
chuyện chống đối chế độ
của những người miền Nam
bại trận là chuyện " ân đền,
oán trả ". Nguyễn cao Kỳ là một
thứ chính trị gia tồi, không
có đủ tầm nhìn để nhìn
thấy bước đi dân chủ, tự
do của thời đại, mà chỉ
quanh quẩn với những suy nghĩ
đầy cảm tính oán thù, báo
thù như những truyện kiếm hiệp
rẻ tiền.
Trong thời gian cầm quyền
ở miền Nam, Nguyễn cao Kỳ đã
chứng tỏ ông ta là một chính
trị gia tầm thường, không làm
nên nổi một chuyện gì ích quốc
lợi dân. Nay ở vào lứa
tuổi già 73, ông cũng không có
gì cao kiến về con đường
đi của quê hương đất nước.
Nói chung ông vẫn nhai đi nhai lại
như thứ trâu bò nhai lại cỏ
với bài ca lỗi thời " hãy
quên đi oán thù để bắt
tay nhau xây dựng quê hương " trong
khi nhà cầm quyền Cộng sản vẫn
là một trở ngại chính trên
con đường phát triển, xây
dựng. Làm sao nói chuyện xây dựng
trong một mô hình chính trị cứng
ngắt và thiếu dân chủ như hiện
nay ? Vụ án Nam Cam đã chứng
tỏ cho thấy nhà cầm quyền hiện
nay là một bọn Mafia đỏ không
hơn không kém, sinh hoạt làm ăn
theo lề lối xã hội đen, bất
chấp luật pháp do chính chúng đặt
ra. Phải nhớ rằng có hàng
trăm ngàn Năm Cam khác sống ký
sinh trong chế độ thiếu dân chủ
này để rồi đêm ngày
hút cạn mọi sinh lực của đất
nước. Chế độ Cộng sản
Việt Nam đã bất lực trong chuyện
bài trừ tham những, một phần
vì chính guồng máy cai trị của
chúng là guồng máy tham nhũng,
phần khác vì cơ cấu chính quyền
thiếu dân chủ nên không tẩy
rửa những chuyện sai trái được.
Muốn nhận định về
giá trị nội dung phát biểu của
một người, không nên đơn
giản chỉ nhận định về nội
dung phát biểu mà phải nhìn tổng
quát lý lịch và hành vi con người
ấy. Về cuộc đời Nguyễn
cao Kỳ, sau khi thấp cơ thua trí và
bị ông Tổng thống " mặt trơ trán
bóng " Nguyễn văn Thiệu đẩy
ra Khánh Dương" làm ruộng", Nguyễn
cao Kỳ đã thực sự là
" tướng không quân ‘ theo đúng
nghĩa đen của nó . ( Có nghĩa
là tướng mà không có
quân !). Vào những ngày điên
đảo rối loạn trước 30 tháng
4, 1975, Kỳ về lại Sài gòn, gây
băng lập đảng tính chuyện đảo
chính để mong nắm lại quyền
lực. Kỳ đi khắp mọi nơi hô
hào dân quân tử thủ chống
Cộng sản. Tuy nhiên mộng trở lại
quyền lực của Kỳ không thành
vì người Mỹ không muốn
Kỳ cản trở chuyện giật sập
miền Nam của họ ( Xin đọc bài
" Bí ẩn trong chuyện bức tử
miền Nam 1975" của Trần viết Ðại
Hưng trong cuốn sách " Ải Nam Quan đã
thành Mục Nam Quan). Giờ phút chót,
Kỳ bỏ anh em, đồng bào leo lên
trực thăng bay ra Ðệ thất hạm
đội vì cách sống " tham sinh úy
tử " của mình. Nói lên chuyện
này để thấy cái cung cách
xử sự không một chút liêm
sỉ và danh dự của một người
lãnh đạo như Nguyễn cao Kỳ. Tin
lời Nguyễn cao Kỳ chỉ có nước
bán lúa giống mà ăn ! Về
cái tài tuyên bố nhảm nhí
, lếu láo của Kỳ thì không
những người Việt biết rõ
mà giới báo chí Tây phương
cũng rành. Họ gọi ông là một
thứ " unguided missle" ( có nghĩa là
một thứ phi đạn không định
hướng). Lời nói của ông
thường nổ tung tóe như pháo
tết, nghe sướng tai nhưng lại không
có thực chất hay giá trị gì
cả.
Sau 30 tháng 4, 1975, Miền Nam
rơi vào một hỏa ngục đỏ.
Ngay cả những người suốt
đời chỉ biết có tu hành
làm lành như Hòa thượng Quảng
Ðộ cũng lâm vào cảnh đày
ải, tù tội. Trong một bài thơ
nhan đề " Trời đã sáng
", Hòa Thượng bày tỏ cảm
nghĩ về thân phận mình như sau:
Miền Nam ôi
Tôi thầm gọi
Tên miền Nam trong căn
phòng giam hẹp âm u
Ngoài kia là miền
Nam trong một nhà tù rộng lớn
Còn có nơi nào
yên ổn
Xin chỉ cho tôi chạy trốn
Hỡi miền Nam thương
mến của tôi ơi
Nhận xét của Hòa
thượng Quảng Ðộ cho rằng sau
30/4/75 miền Nam trở thành một nhà
tù rộng lớn là một nhận
xét chính xác, chân thật của
một nhà tu từ bi không bao giờ
biết đến thù hận. Nguyễn cao
Kỳ không ở lại Việt Nam sau 1975,
không biết đến điều này
nên vẫn cứ cổ võ cho những
chính sách thất nhân tâm của
Cộng sản. Ông tưởng những
lời phát biểu của ông mang vẻ
kẻ cả, rộng lượng, bao dung nhưng
thực chất là những lời
nói thiếu suy nghĩ, ngu si , đần
độn của một người không
ở trong cuộc, chưa từng đau
cái đau, cái khổ của nhân dân.
Chưa thấy quan tài chưa
đổ lệ. Tiếc rằng Nguyễn cao
Kỳ không có " cơ hội" đi học
tập cải tạo vài năm để
phát ra những lời " chứng
ngộ " như người người
nhạc sĩ tù cải tạo Vũ thành
An:
Có một lần mất
mát
Mới thương người
đơn độc
Có oằn mình đớn
đau
Mới hiểu được
tình sâu
( Trích từ bài
hát " Ðời đá vàng "
của Vũ thành An)
Nguyễn cao Kỳ chưa " oằn
mình đớn đau " thì làm
sao " hiểu được tình sâu".
Phải nói thẳng chuyện người
miền Nam thù hận Cộng sản đến
xương tủy là chuyện thường
tình và có thật vì Cộng sản
đã giết chóc bạn bè, đầy
ải họ và gia đình. Cái lỗi
không phải ở phe thù hận mà
chính là ở phe gây ra thù hận.
Nhưng dân tộc Việt Nam có 80% là
Phật tử, có bốn ngàn năm
văn hiến, sống trong nền văn hóa
Tam giáo đồng nguyên cả ngàn
năm, nên nhất định không phải
là giống người mọi rợ,
hành xử theo tinh thần, " mắt trả
mắt, răng trả răng ", vì vậy
những lời khuyên bảo xóa
bỏ hận thù của Nguyễn cao Kỳ
là những lời nói nhạt
như nước ốc. Tổ tiên người
Việt Nam sau khi đánh bại quân Tàu
xâm lăng cũng tử tế chu cấp
lương thực, áo quần cho tù
binh Tàu trước khi trả về bản
xứ. Ðiều đó nói lên
dân tộc Việt Nam chưa bao giờ và
sẽ không bao giờ là dân tộc
nuôi dưỡng sự thù hận.
Chỉ có điều đáng buồn
là những người Cộng sản
Việt theo tà thuyết Mác-Lê, hành
hạ đày ải đồng bào máu
đỏ da vàng của mình như hành
hạ kẻ thù. Chúng gieo rắc hận
thù thì chúng gặt hái sự
thù hận, đó là theo định
luật nhân quả. Người đấu
tranh hôm nay chống Cộng sản là để
chống lại cái ác, một ngày
nào Cộng sản sụp đổ thì
những người lãnh đạo
cùng toàn dân nỗ lực ra mà
xây dựng đất nước và
hàn gắn đau thương, và nhất
định sẽ không bao giờ có
chuyện trả thù hèn hạ, độc
ác phe bại trận như Cộng sản đã
từng làm. Ðấu tranh chống lại
cái ác không bao giờ nên coi
là một chuyện trả thù thường
tình như Nguyễn cao Kỳ đã nhận
xét nông nổi trong lời phát
biểu với Ðài BBC Việt ngữ
nói trên.
Cần phải nói rõ
ở đây sự thù hận không
phải là yếu tố chính trong cuộc
đấu tranh cho tự do, dân chủ hôm
nay. Sau 30/4/75 Bác sĩ Nguyễn đan Quế
không bị bắt đi tù cải tạo,
ông không có gì để " oán
thù truyền kiếp "với Cộng sản
như Nguyễn cao Kỳ nhận xét chung cho
những người miền Nam đấu
tranh nhưng sau vài năm sống trong chế
độ Cộng sản và nhận ra rằng
đây là một chế độ phản
quốc, hại dân, ông quyết định
đứng lên lập ra " Cao trào nhân
bản " để tranh đấu cho dân chủ,
tự do. Nói đến trường
hợp Bác sĩ Quế để chứng
tỏ cho thấy rằng không phải chỉ
có những người miền Nam
bị tù đày, đày đọa
mới đứng lên chống lại
Cộng sản vì thù hận mà ai là
người dân Việt có lương
tâm, lương tri đều tìm cách
này hay cách khác để chống
lại chính quyền phản dân tộc và
dân chủ này. Gần đây chuyện
bán đất, bán biển cho Trung Cộng
của bọn Bắc bộ phủ lòi ra càng
làm cho người dân thấy chúng
là một chính quyền phi dân tộc,
làm tay sai cho ngoại bang. Chống lại chính
quyền bán nước, hại dân
này là một chuyện làm tỉnh thức,
sáng suốt, có chính nghĩa, được
sự ủng hộ của toàn dân chứ
không phải là chuyện " trả thù
" như Nguyễn cao Kỳ đã sai lầm
nhận định và được Ðài
BBC Việt ngữ a dua hậu thuẫn một
cách kín đáo. BBC Việt ngữ
đã biến thành một đài
Hà Nội thứ hai, suốt ngày ra
rả cái luận điệu lỗi thời
, " Chống cộng là chống quê hương’,
" Phải xóa bỏ hận thù để
bắt tay xây dựng đất nước,
quê hương". Phải thấy rõ những
lời lẽ ngọt ngào, cao ca,û êm
ái này có tác dụng làm trì
trệ và phá hoại công cuộc tranh
đấu cho tự do, dân chủ hiện
nay ở Việt Nam. Một chính quyền
bán nước cho Trung Cộng, một chính
quyền kêu án Phạm hồng Sơn 13
năm tù chỉ vì dịch một bài
về dân chủ, bỏ tù Lê chí
Quang 4 năm vì một bài viết cảnh
giác Trung Cộng về âm mưu chiếm
đất Việt Nam, thử hỏi đó
có phải là loại chính quyền
mà người dân trong và ngoài
nước nên cộng tác ủng hộ
để dựng xây đất nước
hay không? Ðất đai của tiền
nhân chúng đem đi bán tháo,
bán đổ cho ngoại bang không chút
thương tiếc như Hòa Thượng
Huyền Quang đã nghiêm khắc lên
án. Chắc chắn người Việt
hôm nay, sau khi kinh qua bao nhiêu kinh nghiệm xương
máu, sẽ thẳng tay bài bác chuyện
ủng hộ đui mù, ngu xuẩn này.
Con đường duy nhất hiện nay của
người Việt hải ngoại cần
làm là tích cực tiếp tay, tiếp
máu cho những người đấu
tranh trong nước để duy trì lực
lượng đấu tranh, nuôi dưỡng
tiềm lực đấu tranh ngày càng
mạnh và sẽ có một ngày điều
động toàn dân đứng lên
đòi quyền tự do, dân chủ
cho mình và chủ quyền thực sự
cho đất nước.
Trước đây Nguyễn
cao Kỳ khi lên tiếng ủng hộ chuyện
tiếp tay làm ăn với chính quyền
trong nước, đã đưa ra một
bức tranh đẹp đẽ là khi
người dân có cơm no ấm
áo thì dân chủ tự khắc
đến. Ðừng đấu tranh chống
cộng làm gì vô ích. Ðây
là một nhận xét ấu trĩ ngu đần
của ông cựu thủ tướng
VNCH, vì thực tế cho thấy rằng
ở những quốc gia tương đối
có dân chủ như Thái Lan, Phi luật
Tân, Nam Dương mà người dân
và sinh viên phải xuống đường
đổ máu mới có dân chủ
thì mới thấy dân chủ không
phải là món quà tự dưng
trên trời rớt xuống ban tặng
cho dân. Ngay như trường hợp
Trung Cộng, Ðặng tiểu Bình cho cởi
mở kinh tế để đời
sống dân chúng được thoải
mái, sung túc hơn nhưng khi anh em sinh viên
Trung Quốc xuống đường tụ
tập ở Thiên an môn đòi
dân chủ thì chính nhà cải cách
dân sinh Ðặng tiểu Bình đã
là tên đồ tể ra lệnh cho xe
tăng đàn áp thẳng tay yêu
cầu dân chủ của sinh viên. Xem ra cái
lý luận " kinh tế sung túc sẽ đem
đến dân chủ " của Nguyễn cao
Kỳ là một nhận định u mê,
đần độn. Nguyễn cao Kỳ chỉ
là thứ lãnh đạo có tài
nghệ nhảy đầm, tán gái tài
giỏi hơn là tài kinh bang tế thế,
an quốc lợi dân nên lời
phát biểu nào của ông cũng
nhảm nhí, ngu đần, cho dù là
lúc ông đang cầm quyền hay là
khi mất nước lưu vong.
Trong bài phỏng vấn với
đài BBC nói trên, Kỳ cứ
nhấn mạnh rằng ông ta đã vào
tuổi nghỉ hưu, không còn muốn
làm vương làm tướng gì
nữa, nên những nhận định
và đóng góp ý kiến của
ông ta là những tiếng nói từ
trái tim chứ hoàn toàn không
mang một mưu đồ gì hết. Ðây
cũng là một sự gian trá thiếu
thành thật của Kỳ. Ai cũng biết
Kỳ giờ đây đang có những
sự cộng tác với những
công ty ngoại quốc làm ăn với
chính quyền Việt cộng ở Việt
Nam với vai trò cố vấn. Vì
muốn cho công việc làm ăn được
trôi chảy nên Kỳ mới có
thái độ quay ngược 180 độ
để bênh vực cho bạo quyền
Cộng sản dù bạo quyền đã
và đang gây những tội ác
đối với nhân dân và
đất nước Việt Nam. Thật đáng
buồn cho miền Nam có thứ lãnh
đạo vô liêm sỉ như Nguyễn
cao Kỳ !
Nguyễn cao Kỳ giờ
đã 73 tuổi, nghĩa là đang vào
lứa tuổi xế chiều. Ngày còn
quyền lực trong tay ông chẳng làm
nên trò trống gì ngoài nghề
tuyên bố nhảm nhí, lếu láo.
Nay thì sang tuổi nghỉ hưu rồi, người
ta chỉ mong ông an hưởng tuổi già
chứ đừng nên tuyên bố
loạn xạ, ngu xuẩn. Bởi vì làm
như thế chỉ khiến người Việt
trong và ngoài nước khinh bỉ ông
thêm. Ðời ông bất tài
nên suốt đời không tạo
nên sự nghiệp gì, ngoài tài
nói dóc. Ông cũng nên nhận
biết cái tài hèn, trí đoản
của mình mà câm miệng cho bà
con nhờ. Ðời tư của ông
cũng không nên nhắc tới làm
gì vì chỉ bao gồm những chuyện
nhơ nhớp, xấu xa, lừa thầy
phản bạn. Thật ra, cái khuôn mặt
đểu giả, điếm đàng với
bộ râu kẽm du côn, kèm thêm
cặp mắt một mí gian xảo của Nguyễn
cao Kỳ khiến người ta nghĩ đến
chân dung của một tướng cướp
hơn là một tướng lãnh, một
người uy nghi lãnh đạo quốc
gia. Ca dao Việt Nam cũng đã từng
đánh giá loại người " ti
hí mắt lươn " như Nguyễn cao Kỳ
là loại người " trai thì trộm
cướp, gái buôn chồng người
". Miền Nam bất hạnh nên mới
có thứ lãnh đạo tồi bại,
nhảm nhí như Nguyễn cao Kỳ, thứ
chỉ huy vô liêm sỉ như Nguyễn văn
Thiệu nên mới thua miền Bắc
một cách chua cay và nhục nhã. Trong
những năm lưu vong, ông đã
không làm chuyện gì tích cực
trong cuộc cách mạng giải cứu quê
hương, thì mong ông đừng "
bôi tro trát trấu " vào công cuộc
đấu tranh cho tự do, dân chủ có
chính nghĩa sáng ngời hiện nay
đang diễn ra ở Việt Nam.
Lời khuyên chân thành
là Nguyễn cao Kỳ và anh chị em trong
Ðài BBC Việt Ngữ nên lấy
mấy câu thơ vàng ngọc sau đây
của Ngục sĩ Nguyễn chí Thiện mà
dán ở đầu giường
để hiểu tại sao các lực lượng
tranh đấu cần phải đấu tranh
dẹp bỏ Ðảng trên con đường
mang lại tự do, dân chủ cho Việt Nam.
Chuyện đấu tranh dẹp bỏ Ðảng
là một cuộc đấu tranh cao đẹp
có lý tưởng để cứu
nước cứu dân, chứ chắc
chắn không phải chuyện trả oán,
trả thù tầm thường, vụn
vặt như Nguyễn cao Kỳ và BBC Việt
ngữ đã đầu độc
dư luận bấy lâu nay
Ðảng như hòn đá
tảng
Ðè lên vận mạng
quê hương
Muốn sống trong hòa
hợp yêu thương
Việc trước nhất
phải tìm phương hất xuống.
Lawndale, một chiều
nắng nhạt đìu hiu cuối hạ đầu
tháng 8 năm 2003
TRẦN VIẾT ÐẠI
HƯNG
|