Bình Luận
30
THÁNG 4, 27 NĂM NHÌN LẠI
Miền nam Việt Nam sụp đổ
đến nay đã hai mươi bảy
năm. Ðến bây giờ người
ta mới thấm thía câu nói của
người xưa " Nước mất
thì nhà tan". Sau ngày 30 tháng 4 năm
1975, cả miền nam như đàn ong vỡ
tổ chạy tán loạn, vợ mất
chồng , cha mẹ mất con. Hầu như gia
đình nào cũng đổ vỡ,
tan hoang theo vận nước nổi trôi.
Chỉ có những người chiến
thắng miền Bắc là những người
hân hoan thu lợi chiến lợi phẩm
theo chủ trương " Vào, vơ, vét,
về". Cướp của chưa đủ,
những người cọng sản đã
bày ra những trại cải tạo để
tiêu diệt những người ngã
ngựa miền Nam. Miền nam đã không
bị tắm máu ngay tức thì như
những ký giả ngoại quốc tiên
đoán nhưng bị phơi xương ở
những năm sau đó. Những
nấm mồ quanh trại cải tạo vẫn
tiếp tục mọc lên dù đất
nước đã hết chiến tranh,
tiếng súng tiếng bom đã ngưng.
Từ trong những trại
cải tạo đã có những câu
thơ bất hủ được chuyển
ra:
Bao năm chinh chiến ta gần
gũi
Giờ đã thanh
bình lại biệt ly.
Hai mươi bảy năm đã
trôi qua. Khoảng thời gian trên một
phần tư thế kỷ này cũng để
cho nhân dân hai miền thấy rõ sự
tệ hại không thể tưởng tượng
nổi của bọn lãnh đạo Bắc
bộ phủ. Ngoài nghề lừa bịp,
dối trá và giết người
chuyên nghiệp, chúng hầu như bất
lực trong việc quản trị và xây
dựng đất nước. Ngày
nay ở Việt Nam nảy sinh ra một thứ
cường hào ác bá mới
mà người ta gọi là " tư bản
đỏ", cũng bóc lột hành hạ
nhân dân như bọn cường hào
ác bá thời phong kiến mà
có phần độc ác hơn vì
chúng cứ nhân danh " cách mạng"
để đàn áp và cướp
bóc, nhân dân không có phương
tiện để chống đỡ. Hiện
tượng nông dân nổi dậy ở
Thái Bình và Xuân Lộc trước
đây và chuyện nông dân miền
Nam mới đây ra tận Hà Nội
biểu tình cũng đủ cho thấy
khi dân chúng không còn chịu đựng
nổi nữa thì không có gì
ngăn cản được sự đứng
dậy của họ. Mặc dù bị đàn
áp nhưng biến cố Thái Bình,
Xuân Lộc cho thấy sự nhen nhúm
một cuộc nổi dậy khắp nước
một ngày không xa dưới chế
độ cai trị hà khắc của bạo
quyền cọng sản.
Có người ví
chế độ cọng sản như một cục
sắt, càng đánh vào nó thì
nó càng cứng thêm. Nhưng để
nó ở ngoài mưa dầu nắng
dãi thì cục sắt sẽ rỉ sét,
hủy hoại. Nhận xét này hợp
lý vì như Liên Xô sụp đổ
vì những mâu thuẩn nội tại
của nó chứ không ai đánh
cả. Cọng sản Việt nam rồi cũng
như vậy. Sức mạnh của cọng sản
Việt Nam hồi 75 giờ này đã
tàn tạ và đang chờ ngày
sụp đổ. Cựu trung tướng
cọng sản Trần Ðộ đã nhìn
thấy và vạch rõ nó trong những
bài viết của ông. Ông cho rằng
chế độ cọng sản Việt nam như
một con bệnh có bệnh nặng nhưng vẫn
giả bộ lờ đi không chịu
chữa. Cộng sản bây giờ đang
mắc bệnh ung thư đến giai đoạn
cuối mà những biện pháp sửa
sai, đổi mới chỉ là những
miếng băng dán ngoài da không thể
nào chữa nổi căn bệnh trầm
kha.Thật ra, khi đi theo một chủ nghĩa
Mác Lê Nin hoang tưởng, độc
ác phi nhân, Cộïng sản Việt Nam
chẳng còn lựa chọn hay phương
pháp nào để chữa trị
cho căn bệnh trầm kha của chế độ
ngoài chuyện bưng bít, chờ ngày
tự hủy.
Hai mươi bảy qua vẫn
có những chống đối tích
cực, đấu tranh trực diện với
bạo quyền. Từ những người
tu hành như Hòa Thượng Quảng
Ðộ, hai thượng tọa Trí Siêu,
Tuệ Sỹ, đến nhà thơ Nguyễn
chí Thiện ôm tập thơ chạy vào
tòa đại sứ Anh tại Hà Nội
nhằm tố cáo tội ác của Cộïng
sản Việt Nam, rồi đến chuyện
Lý Tống cướp máy bay tung 50000
tờ truyền đơn xuống Sài
gòn kêu gọi nổi dậy. Những
Kinh Kha thời đại ngày nay có
thể kể tên Lý Tống, Võ đại
Tôn, Hoàng cơ Minh. Hoàng cơ Minh đã
hy sinh, Võ đại Tôn bị tù tội
một thời gian rồi được
thả về và Lý Tống đang sống
mỏi mòn trong tù ngục sau cú đánh
ngoạn mục, dùng máy bay ở Thái
Lan bay về thả truyền đơn ở
Sài gòn vào ngày 17 tháng 11 năm
2000, là lúc Tổng thống Clinton đang
viếng thăm Việt Nam. Những người
anh hùng này đã cho thấy dân
tộc Việt Nam là một dân tộc không
bao giờ chịu khuất phục trước
bạo quyền. Ngày xưa tổ tiên người
Việt đã đổ xương máu
cả ngàn năm để chống bọn
phong kiến từ phương Bắc, ngày
nay dân Việt cũng quyết tâm đương
đầu với nạn nội xâm và
chuyện đấu tranh ngày nay cũng gay
go, khổ cực không kém ngày xưa.
Cộng sản Việt Nam tuy là người
Việt nhưng tổ quốc của chúng là
tổ quốc xã hội chủ nghĩa, tổ
tiên của chúng là Mác- Lê
Nin chứ không phải vua Hùng Vương
hay Bà Trưng, Bà Triệu. Cái mặt
nạ dân tộc chúng đã rơi
xuống kể từ ngày chúng lên
cầm quyền và hành động mới
đây dâng đất cho đàn
anh Trung cộng đã minh chứng hùng
hồn cho bản chất " phi dân tộc" của
chúng.
Những con én Lý
Tống, Hoàng cơ Minh, Võ đại
Tôn từ hải ngoại và Linh mục
Nguyễn văn Lý, Hòa Thượng
Thích Quảng Ðộ,cụ Lê quang Liêm
trong nước đã chưa làm nên
mùa xuân nhưng là những con én
báo hiệu mùa xuân và mùa xuân
của đất nước Việt Nam sẽ
tới khi dân chúng vùng lên
lật đổ chế độ Cọng sản
Việt Nam. Ðảng Cọng sản Việt Nam
thực chất là một đảng cướp,
chúng sẽ xâu xé, giành giựt,
giết chóc nhau theo kiểu " trâu cột
ghét trâu ăn " để dành quyền
lợi, tiền bạc trước ngày
tự hủy. Nói như thế không
có nghĩa là chúng ta khoanh tay ngồi
nhìn đất nước quằn quại
dưới chế độ bạo quyền
mà phải thúc đẩy cho tiến
trình sụp đổ của Cọng sản
mau hơn bằng tiếp tục phong trào chuyển
lửa vào Việt Nam, tìm cách khai
thác những mâu thuẫn và ly
gián kẻ thù. Chế độ chúng
xây dựng trên sự dối trá
để rồi chúng sẽ sụp đổ
vì sự nghi kỵ. Căn bệnh tham những,
bè phái ở Việt nam đã
đến giai đoạn hết thuốc chữa.
Nếu vào những ngày
cuối tháng 4 năm 1975 có một số
tướng tá miền Nam bất tài
vô liêm sĩ tìm cách tẩu tán
tài sản và đưa vợ con ra
ngoại quốc thì ngày nay một lần
nữa, lịch sử lại lập lại.
Các cán bộ cao cấp Cọng sản
Việt Nam tìm cách gửi con cái
ra ngoại quốc học và tìm phương
tiện tẩu tán tiền bạc luôn vì
bản thân chúng, chúng cũng biết
là ngày tàn của chế độ
đã gần kề, quê hương như
một chiếc lá vàng sắp rụng,
chúng phải đưa con ra ngoại quốc
lập " căn cứ địa" trước
để chúng chuồn ra sau khi có biến.
Ðất nước Việt Nam đã
trải qua bao nhiêu mùa ly loạn nên đến
giờ này chỉ cần nhìn những
biến chuyển thay đổi của cuộc
sống thường nhật là người
ta có thể nhìn thấy một cơn bão
dữ dội sắp sửa thổi qua.
Bên cạnh những hy sinh
tranh đấu của những dũng sĩ
của thời đại, có những
tên buôn bán lòng tin phục quốc,
chính nghĩa quốc gia. Ngày xưa Lã
bất Vi buôn vua đã bị người
đời khinh chê rồi thì ngày
nay bọn mua bán lòng tin chống cọng
của đồng bào lại càng đáng
khinh bỉ và nguyền rủa hơn. Thứ
chống cọng dỏm này rồi cũng
tàn tạ theo ngày tháng, thời
gian sẽ đào thải chúng, lịch
sử sẻ lên án chúng là
những tên phản dân hại nước.
Ðồng bào sẽ muôn đời
phỉ nhổ và nguyền rủa chúng.
Buôn bán lòng tin đồng bào,
chính nghĩa quốc gia là một thứ
buôn bán tệ hại và kinh tởm
nhất mà chỉ có bọn súc vật
mới có dã tâm làm chuyện
đó.
Hai mươi bảy năm trôi
qua với bao nhiêu mất mát chia lìa
đến với mỗi gia đình
Việt Nam. Ngày hôm nay nhìn lại tình
hình thế giới và Việt Nam đã
cho thấy " vận nước đã
tới rồi". Chúng ta phải tỉnh
táo nhận định sáng suốt thời
cuộc để có những hành
động tích cực, hợp lý,
hợp thời để thích ứng
với tình hình thì mới
mong quật ngã được bộ máy
cai trị nặng nề, thô bạo đã
đóng đô trên quê hương
Việt Nam trên nửa thế kỷ. Có
sự thay đổi tận gốc rễ nào
mà không làm người ta choáng
váng, có cuộc cách mạng nào
mà không có máu đổ xương
rơi. Chúng ta chấp nhận máu phải
đổ một lần nữa để
quê hương Việt Nam có một ngày
mai tươi sáng. Ðất nước
chiến tranh đã ngàn năm nhưng
giờ này sao dân chúng vẫn
trông chờ tiếng nổ. Phải chăng
chỉ có tiếng nổ là tiếng duy
nhất phá sập bạo quyền.
Xin kết thúc bài viết
này bằng những lời thơ
bất hủ của nhà thơ Nguyễn chí
Thiện:
Trong bóng đêm đè
nghẹt
Phục sẵn một mặt
trời
Trong đau khổ không
lời
Phục sẵn toàn sấm
sét
Trong lớp người
đói rét
Phục sẵn những đoàn
quân.
Lúc vận nước
xoay vần
Tất cả thành nguyên
tử
(Trong bóng đêm)
Ðúng là chỉ có
nguyên tử mới phá sập được
chế độ bạo quyền mà mỗi
người dân là một trái bom
nguyên tử đang chờ ngòi
nổ.
Và ngòi nổ sẽ
được các chiến sĩ đấu
tranh châm ngòi khi vận nước xoay
vần.....
Lawndale, một chiều mưa bay
lất phất đầu tháng 4 năm
2002
TRẦN VIẾT ÐẠI HƯNG
|