Chuyện Dài xã hội chủ nghĩa
THÙY DƯƠNG NK

BÁT NHÃ, TAM TÒA ?
BAUXÍT ?  URANIUM ?
HAY MẤT NƯỚC?

CDXHCN kỳ nầy được coi như là một tổng hợp, sao chép gần hết các tin tức, bình luận của những cây bút có giá trị, chỉ mong đóng góp kịp thời về tình hình nóng bỏng trong nước, ngưỡng mong có được một giải pháp có lợi cho dân tộc khỏi bị Hán hóa và đất nước Việt Nam không bị cộng sản Việt Nam bán đứng cho Trung Cộng………Thùy Dương N.K.  
Có quá nhiều sự liên quan giữa 3 sự kiện đang xảy ra tại chùa Bát Nhã (Lâm Đồng), nhà thờ Tam Tòa (Đồng Hới, Quảng Bình)và các mỏ Bauxít (hay Uranium ?) ở vùng Tây Nguyên….đã nói lên sự toa rập trắng trợn của chánh quyền cộng sản Việt Nam với bọn Trung Cộng trong ý đồ muốn biến quốc gia Việt Nam thành một Tỉnh Tự Trị của chánh quyền Đại Hán như Tân Cương, Vân Nam, Tây Tạng… nên Chúng tôi mạo muội xin gióng lên một tiếng chuông cảnh tỉnh toàn dân Việt Nam từ trong nước cũng như ở hải ngoại về ý đồ đen  tối của tập đoàn Nông đức Mạnh muốn dâng cả nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam  cho bọn bành trướng bá quyền cộng sản Hồ cẩm Đào. Phải cương quyết vạch rõ và đập tan âm mưu nầy của bọn Đại Hán xâm lược và bọn cộng sản Việt Nam bán nước ngay từ trong trứng nước .Mong thay !                                                                                                 
                                                    Mùa hè năm Kỷ Sửu ( 2009)         
                                                            Thùy Dương N.K.

 

Sự kiện CHÙA BÁT NHÃ và ý đồ của chánh quyền cộng sản Việt Nam :
Chùa Bát Nhã , tọa lạc tại Lâm Đồng (Miền Nam Việt Nam ):
Trong một bài viết dài công bố hôm 01/08/2009, hãng tin Mỹ AP đã đề cập đến vụ tranh chấp tại Tu viện Bát Nhã giữa gần 400 môn sinh của Thiền sư Thích Nhất Hạnh với chính quyền Việt Nam vừa bùng lên gay gắt từ cuối tháng 6 đến nay. Theo hãng AP, trong vòng 4 năm qua, các thiền sinh này với sự đồng ý của chánh quyền Việt Nam đã được yên ổn tu tập theo pháp môn của Thầy Nhất Hạnh. Tuy nhiên, từ cuối tháng 6/2009, họ đã bắt đầu bị làm khó dễ, bị cúp điện, nước, điện thoại, cho đến việc nơi tu hành của họ bị cả một đám đông xông vào đập phá rồi bao vây, cô lập, những ai đến thăm đều bị hành hung. Công an địa phương có mặt chứng kiến nhưng không hề can thiệp.                 

Nhắc lại sự kiện:
Để chuẩn bị cho việc khai thác Thiền Sư Nhất Hạnh, nhà cầm quyền Hà Nội đã cho Sư Cô Thích Đàm LanThượng tọa Đức Nghi qua Làng Mai ở Pháp “thọ giáo” với Thiền sư Nhất Hạnh, và mời Đoàn Thiền Sư Nhất Hạnh và Sư Cô Chân Không về thăm Việt Nam. Thượng Tọa Đức Nghi đã đến San Diego, nam California, thăm tu viện Lộc Uyển của Thiền Sư Nhất Hạnh. Thượng tọa còn hứa sẽ khôi phục lại trường Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội do Thiền sư Nhất Hạnh lập năm 1964 và dâng tu viện Bát Nhã ở Lâm Đồng cho Thiền Sư Nhất Hạnh. Tu viện này đã được đổi tên thành tu viện Làng Mai Bát Nhã.
 Ngày 7.7.2006, Ban Tôn Giáo Chính Phủ đã ban hành công văn số 525-TGCP-PG chấp thuận cho phép Làng Mai Bát Nhã tu học theo pháp môn Làng Mai.
Với những sự “nới lỏng” như trên, Nhất Hạnh  tưởng mình đã “trúng mối” nên giúp Thầy Đức Nghi phát triển Làng Mai Bát Nhã với hy vọng từ đó sẽ phát triển “Pháp môn Làng Mai” ở trong nước. Tăng thân Làng Mai kêu gọi Phật tử trong và ngoài nước giúp đỡ 2 tỉ 800 triệu đồng để Thầy Đức Nghi đứng tên mua 8 mẫu đất nhằm mở rộng cơ sở Làng Mai Bát Nhã, Thầy lại được cúng dường thêm 12 tỷ 509 triệu đồng Việt Nam để xây dựng tăng xá, ni xá và các loại thiền đường, và 90 ngàn Mỹ kim để xây dựng nhà dưỡng lão trên khuôn viên tu viện Bát Nhã, v..v. Thấy “thời cơ đã đến”, Thiền sư Nhất Hạnh quyết định về Việt Nam thực hiện “diệu kế trá hàng” của mình.  Đoàn Thiền sư Nhất Mạnh đã được nhà cầm quyền cho về thăm Việt Nam hai lần để thi hành “sứ mạng”: Lần thứ nhất vào đầu năm 2005 dưới hình thức một Đoàn Múa Lân đi trình diễn để hấp dẫn Phật tử. Ngày 11.1.2005, Ông Phạm Thế Doanh, Phó Trưởng Ban Tôn Giáo Chính Phủ khẳng định: “Giáo Hội Phật Giáo sẽ tạo mọi điều kiện, cũng như đảm bảo an ninh cho đoàn trong thời gian ở Việt Nam.” Trong chuyến đi này, Nhất Hạnh đã thất bại trong việc xin tiếp kiến Hoà Thượng Quảng Độ và gặp Thượng Toạ Tuệ Sỹ, nhưng ông đã thuyết phục được các tăng sĩ và Phật tử của hai giáo hội ở Huế cùng “bố tát” chung, với hy vọng sẽ dần dần tiến tới việc  sát nhập. Tuy nhiên, khi ông đi về Pháp rồi, thì mỗi bên ai về nhà nấy. Thất bại trong lần thứ nhất. thiền sư Nhất Hạnh  trở lại Việt Nam đầu năm 2007 dưới hình thức “Trai Đàn Giải Oan”. Thiền sư Nhất Hạnh hy vọng rằng với danh nghĩa “cầu nguyện và giải trừ oan khổ cho tất cả những ai đã từng gánh chịu hậu quả khắc nghiệt của cuộc chiến tranh...”, các tăng sĩ và Phật tử thuộc hai giáo hội sẽ cùng đến và ông sẽ CỘT cả hai bên lại với nhau. Nhưng phe GHPGVNTN cũng không đến.
Khi “sứ mạng” của Thiền sư Nhất Hạnh bị thất bại, nhà cầm quyền CSVN đã lật con tẩy “trá hàng” lên, rồi ngăn chận hoạt động của các nhóm Già Lam, Làng Mai và Về Ngưồn ở trong nước. Vụ chùa Bát Nhã ở Lâm Đồng hiện nay cũng chỉ nằm trong tiến trình xoá sổ các nhóm “trá hàng” ở trong nước của chánh quyền cộng sản mà thôi !.               

LÀNG MAI BỊ TRẮNG TAY

Ngày 29.10.2008, ông Phạm Thế Doanh, Trưởng Ban Tôn Giáo Chính Phủ (cũng chính ông nầy) đã công bố văn thư số 1329/TGCP-PG lên án các hoạt động của các tăng thân Làng Mai như sau: 
- "Ba lần về Việt Nam, tăng thân Làng Mai (Nước Pháp) đã thực hiện một số việc như: tấn phong giáo phẩm không thông qua GHPGVN, đề cập sai lệch những vấn đề chính trị của đất nước, đưa lên internet (Website Làng Mai) một số thông tin sai sự thực và thực tế ở Việt Nam. Những việc làm ấy là vi phạm pháp luật Việt Nam.”
- Ngày 13.11.2008, công an xã Đambri, Lâm Đồng, đã áp dụng biện pháp cưỡng hành để trục xuất 400 đệ tử xuất gia và tăng sinh tu học theo pháp môn Làng Mai ra khỏi tu viện Bát Nhã. Trong số này, có 40 ni cô đến từ Huế và một số tu sĩ từ nước ngoài vào.
- Ngày 19.11,2008, Giáo Hội Phật Giáo Nhà Nước thuộc Văn Phòng 2 GHPGVN, đã triệu tập một cuộc họp bất thường tại số 294 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Sài Gòn, gồm các nhân vật sau đây để giải quyết vụ tu viện Bát Nhã:
- Đại diện Nhà Nước: ông Bùi Hũu Dược, Vụ Trưởng Vụ Phật Giáo, từ Hà Nội vào.
 - Đại diện Phật Giáo Trung Ương: Hoà Thượng Thích Hiển Pháp, Phó Pháp Chủ; Hoà Thượng Thiện Nhơn, Chánh thư ký; các Hoà Thượng Thích Từ Nhơn, và Thích Trí Quảng….    
 - Đại diện Phật Giáo Lâm Đồng: Ban trị sự Phật Giáo tỉnh Lâm Đồng gồm có các thầy Pháp Chiếu, Linh Toàn và Đức Nghi.
- Đại diện pháp môn Làng Mai không được mời tham dự.
Sau vài giờ thảo luận, hội nghị đã đưa ra bốn kết luận như sau:
 (1) Mọi người, nếu muốn đều có thể tu theo pháp môn Làng Mai.
(2) Tăng thân Làng Mai ai có đầy đủ giấy tờ, tu học tốt, có thể tiếp tục tu. Ai chưa đủ giấy tờ thì phải bổ sung.
(3) Ai quậy phá thì sẽ bị xử lý.
(4) Về tài sản, đôi bên tự giải quyết hoặc giải quyết theo luật pháp.
 Trong 4 điều khoản nói trên, điều (4) là quan trọng nhất: Tuy tài sản của tu viện Làng Mai Bát Nhã là do sự đóng góp của bá tánh thập phương và nhóm Làng Mai của Thiền Sư Nhất Hạnh, nhưng trên phương diện pháp lý, tất cả tài sản này đều do Thượng Tọa Đức Nghi đứng tên, nên coi như đó là tài sản riêng của Thượng Tọa này. Làng Mai bị trắng tay.
- Hôm 29.4.2009 chính quyền Thị xã Bảo Lộc đã triệu tập một cuộc họp tại chính điện của tu viện Bát Nhã gồm đại diện UBND, Ban Nội Vụ, Ban TGCP, Ban Trị Sự Phật giáo Lâm Đồng, Viện chủ tu viện Bát Nhã Thích Đức Nghi và Tập thể tăng ni của Tu viện để phổ biến Công văn số 1329/TGCP-PG của Ban Tôn Giáo Chính Phủ (như đã nói trên), Công văn số 037/CV/HĐTS của Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Nhà Nước, và Công văn số: 367/UBND của UBND thị xã Bảo Lộc. Các văn kiện này đã cấm tu viện mở các khóa tu và Phật tử tụ tập tại tu viện. Tiếp theo, Thượng tọa Thích Đức Nghi đã lên án Thiền sư Thích Nhất Hạnh hoạt động chính trị.
 Khi cuộc họp đang diễn ra, thầy Thích Pháp Duệ, tục danh Hoàng Trọng Phương, một tu sĩ của Làng Mai Pháp quốc, có quốc tịch Canada, đã bị công an Bảo Lộc tới bắt đi.          
Theo chính quyền cộng sản thì vụ việc ở Bát Nhã nẩy sinh từ tranh chấp giữa hai phái Phật giáo trong tu viện, một bên là các môn sinh của Thiền sư Nhất Hạnh, và bên kia là những người ủng hộ vị sư trụ trì là Thượng Tọa Đức Nghi, thuộc Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh. (tuyệt nhiên không có bàn tay của chánh quyền cộng sản Việt Nam trong đó!)               
Tuy nhiên, theo hãng AP, thì họ bị chính quyền cộng sản Việt Nam trừng phạt vì quan điểm ủng hộ Đức Đạt Lai Lạt Ma , một điều mà chánh quyền Trung Quốc không muốn. Và đây mới là nguyên nhân chính  Theo một thiền sinh, thì từ năm 2008, Trung Quốc đã bày tỏ thái độ bất bình sau khi Thiền Sư Nhất Hạnh tuyên bố công khai là Việt Nam nên cho phép Đức Đạt Lai Lạt Ma đến Hà Nội tham dự một đại lễ Phật giáo, điều mà Trung Quốc  không bao giờ chấp nhận được .
Cuối cùng thì sự kiện đã cho thấy rõ ràng là chánh quyền cộng sản Việt Nam đã "thi hành nghiêm chỉnh Lệnh của quan thầy Trung Quốc ", bằng mọi cách đuổi toàn bộ 379 thiền sinh phải đi khỏi Tu Viện Bát Nhã trước đầu tháng 9/2009. Về mặt nổi bên ngoài thì đây là lệnh của chánh quyền  trung ương cộng sản Việt Nam nhưng bên trong thì đó là ý muốn và là lệnh của một "chánh quyền chư hầu" theo đúng chỉ thị mật của "thiên triều Trung Quốc". Xin mượn một câu phê bình của bạn Trọng Bảo Nguyễn duy Thành để tạm kết : " Xa hơn nữa, một điểm chính trị của quốc gia, mà vị Thiền Sư cứ ngỡ như là chánh sự của đạo pháp. Ðó là Bát Nhã thuộc Lâm Ðồng có cách xa gì đâu với vụ Bauxite ở DarkNông! Một lãnh địa mà đàn anh Trung Cộng đang muốn độc quyền để tạo nên một Tây Tạng ngay giữa Việt Nam, với thế chiến lược như thế thì lẽ nào Trung Cộng muốn một giáo phái Pháp Luân Công thứ hai; hay một Ðạt Lai Ðạt Ma số hai xuất hiện trên vùng cứ địa này. Do đó, việc hối thúc đàn em Cộng Sản Việt Nam bóp chết Làng Mai ngay từ trong trứng nước, hơn nữa, sự có mặt của vị Thiền sư ở Việt Nam chẳng còn hữu dụng vì như trái Chanh đã vắt khô nước. Thật lầm lẫn và đớn đau!     
     
Sự kiện TAM TÒA  và Ý Đồ  của chánh quyền  Cộng sản Việt Nam
Vụ Tam Tòa, tại thành phố Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình, liên quan đến Công giáo.Sự tranh chấp nổ ra giữa chính quyền địa phương với các giáo dân, tín đồ tại chỗ, với việc chánh quyền cộng sản dùng bạo lực đen (côn đồ) để trấn áp dân công giáo, đã thu hút sự chú ý của dư luận báo chí quốc tế, đặc biệt là cuộc tranh chấp tại giáo xứ Tam Toà, với tiếng vang trên cả nước, sau khi hai linh mục (Nguyễn đình Phú và Nguyễn thế Bính) bị đánh trọng thương. có người bị bất tỉnh.                                                                         
Hàng trăm ngàn giáo dân tại 167 giáo xứ giáo phận Vinh đã tham gia các buổi lễ, diễn hành, thắp nến cầu nguyện cho giáo dân và giáo xứ Tam Tòa từ khi xảy ra biến cố này đến nay. Vụ việc càng làm khối giáo dân Công Giáo phẫn nộ khi đám tay sai của công an đã ngang nhiên đánh trọng thương (trước sự giám sát và chỉ huy trực tiếp của công an) hai vị linh mục ngày 26 Tháng Bảy, 2009 vừa qua.
Linh Mục Nguyễn Ðình Phú từ Nghệ An vừa tới nhà thờ Tam Tòa cùng với một phái đoàn thì bị đánh. Linh Mục Ngô Thế Bính vào bệnh xá thăm cha Phú cũng bị đánh tàn nhẫn rớt từ trên lầu xuống đất. Họ được đưa tới bệnh viện thành phố Ðồng Hới nhưng lại không được điều trị thương tích nên giáo dân đã phải chở họ về bệnh viện giáo phận ở Xã Ðoài cách nơi bị đánh 200 km mới được chữa trị.                                                             
Từ ngày 20 Tháng Bảy đến nay, nhà cầm quyền địa phương đưa một lực lượng đông đảo công an và đám tay chân tới canh giữ chặt chẽ nhà thờ Tam Tòa, không cho giáo dân tới gần. Tới gần là bị đánh.                                                                                               
Ðời sống của giáo dân Tam Tòa nói riêng và của thành phố Ðồng hới nói chung đang cực kỳ căng thẳng. Bản tin của Dòng Chúa Cứu Thế cho hay một số vụ việc cụ thể mới nhất, “Một giáo dân bị người lạ vào nhà đập vỡ cửa, đập nát tivi, đồ đạc, trong khi công an đứng bảo kê bên ngoài. Một số giáo dân khi làm ăn, buôn bán ở chợ, đã bị bọn côn đồ xúi giục để ném vào hàng quán của họ những thứ dơ bẩn như rau cỏ, rác rưởi... nhằm chặn đường làm ăn sanh sống của giáo dân.”                                                                                Nguồn tin này kêu rằng, “Rất khó cho những người tín hữu, anh em Công Giáo khác đến với họ mà không bị khủng bố. Thậm chí, người ta có thể chặn bất cứ xe nào giữa đường, nếu là có đạo lập tức bị đánh. Bất cứ ai ra đường, kể cả khách du lịch cầm máy ảnh đều có thể bị bất cứ người dân nào đập nát hoặc cướp đi mà không thể chống cự.”               
Nhà cầm quyền Việt Nam luôn luôn tuyên truyền "nhà nước bảo hộ quyền tự do tôn giáo tín ngưỡng của công dân" cũng như luôn luôn vu khống cho những người đòi tự do tôn giáo, đòi dân chủ nhân quyền là “gây chia rẽ đại đoàn kết dân tộc” và “lợi dụng các quyền tự do tôn giáo...” Nhưng sự việc đang diễn ra ở Tam Tòa, theo các bản tin của DCCTVN thì nhà cầm quyền địa phương đang làm ngược lại những gì họ nói tức là : "không có tự do tôn giáo và gây chia rẽ đại đoàn kết dân tộc."   Bản tin của DCCTVN còn cho hay dù đã bị đe dọa, đánh đập, nhưng “Một số giáo dân bị bắt đều bị trấn áp và buộc phải viết cam kết ‘không bị đánh đập, bức cung’. Thậm chí họ bị đặt trong sự sợ hãi, cô độc không cho tiếp xúc với ai để các cán bộ buộc họ nhận tội. Ðiều này không ai lạ với cách làm việc của công an hiện nay. Nhiều nơi đã có kinh nghiệm với cách làm việc của công an dẫn đến nhiều người bị mời đến công an đã ‘tự tử’ vì những lý do hết sức vô lý.”                                          

Nhắc lại sự kiện:                                                                                                            

 Nhà thờ Tam Tòa nguyên là một nơi bị bom đạn phá hủy trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. Sau chiến tranh, nhà thờ chỉ còn trơ lại tháp chuông. Đất tại khu vực này dĩ nhiên vẫn còn thuộc quyền sở hữu của Nhà Thờ. Giáo dân nơi đây đã xin phép xây lại nhà thờ nhưng không được vì chánh quyền đã quyết định giữ lại bằng chứng của cuộc chiến, và biền nơi đây thành di tích lịch sử. Vấn đề là giáo dân không có nơi để hành lễ, cũng như chưa có khu đất khác để xây nhà thờ. 
Nguyên nhân vụ Tam Tòa khởi thủy là vấn đề đất đai như đã nói ở trên, mang tính chất địa phương, nhưng diễn tiến sự kiện và phản ứng chính quyền, cho thấy vụ việc đã mang một tầm cỡ khác. Trong bài viết đăng trên mạng Catholic Online, đề ngày 31/07, tác giả Deacon Keith Fournier đã không ngần ngại nói đến một cuộc "chiến tranh mới ở Việt Nam" đang bắt đầu, một cuộc chiến mà các "kẻ thù của tự do đang tấn công vào giáo hội Công giáo" .                                                                                                          

Không đi xa đến thế, hãng tin Asianews, công nhận là những gì xẩy ra ở Đồng Hới nghiêm trọng hơn nhiều so với ở Thái Hà trước đây. Chính quyền điạ phương Đồng Hới thực hiện một chính sách đàn áp thẳng tay. Họ không xấu hổ gì trước mục tiêu biến Đồng Hới thành một nơi không còn người công giáo nữa.                                                 
Theo những thông tin nhận được mấy ngày qua, hiện nay các giáo dân ở Tam Tòa, Đồng Hới, Quảng Bình đang lâm vào một tình trạng hết sức ngặt nghèo bởi nhà cầm quyền Quảng Bình giở mọi trò đê hèn với họ. Bất cứ giáo dân nào ra đường, đều có thể được công an và bọn mất dạy chăm sóc.                                                                                 
 Công an Quảng Bình đã chụp hình các giáo dân, và thậm chí nhiều gương mặt giáo dân được in ra, dán lên góc phố, cột điện để những người không công giáo nhận mặt và tấn công không có bất cứ ai can thiệp. Một giáo dân bị người lạ vào nhà đập vỡ cửa, đập nát tivi, đồ đạc, trong khi công an đứng bảo kê bên ngoài.                                                   
 Một số giáo dân khi làm ăn, buôn bán ở chợ, đã bị bọn côn đồ xúi giục để ném vào hàng quán của họ những thứ dơ bẩn như rau cỏ, rác rưởi… nhằm chặn đường sống của giáo dân.
Rất khó cho những người tín hữu, anh em công giáo khác đến với họ mà không bị khủng bố. Thậm chí, người ta có thể chặn bất cứ xe nào giữa đường, nếu là có đạo lập tức bị đánh. Bất cứ ai ra đường, kể cả khách du lịch cầm máy ảnh đều có thể bị bất cứ người dân nào đập nát hoặc cướp đi mà không thể chống cự.                                                 
Một số giáo dân bị bắt đều bị trấn áp và buộc phải viết cam kết “không bị đánh đập, bức cung”. Thậm chí họ bị đặt trong sự sợ hãi, cô độc không cho tiếp xúc với ai để các cán bộ buộc họ nhận tội. Điều này không ai lạ với cách làm việc của công an hiện nay. Nhiều nơi đã có kinh nghiệm với cách làm việc của công an dẫn đến nhiều người bị mời đến công an đã “tự tử” vì những lý do hết sức vô lý.                                                           
Hiện nay, người dân Quảng Bình đã được nhà cầm quyền nhồi sọ tư tưởng thù địch với tôn giáo, vì vậy những người ngoài đang trong cơn hăng máu của bọn vô đạo và vô lại được dung dưỡng nhằm trấn áp người công giáo. Các đài, báo không ngớt kết tội giáo dân “âm mưu xóa bỏ tội ác Đế quốc Mỹ” và nhiều vấn đề khác nữa nhằm đổ thêm dầu vào cơn cuồng say bạo lực này…                                                                                  
Các giáo dân thường xuyên bị sách nhiễu, mời, triệu tập đi “làm việc” triền miên bất cứ khi nào, gây tâm lý bất an và nhiều trò đê tiện khác.                                             
Gần đây, nhà cầm quyền còn trực tiếp uy hiếp các xứ họ, đe dọa linh mục như linh mục Hồng ở Sen Bàng, bị mời, triệu tập đi làm việc… nhằm tạo tâm lý bị khủng bố và sợ hãi trong giáo dân.   Tình cảnh anh chị em giáo dân Tam Tòa hiện đang trong cơn bi đát, Trong một bài viết công bố ngày 05/08/2009, AsiaNews lồng vụ Tam Tòa vào trong bối cảnh xã hội và chính trị chung tại Việt Nam hiện nay để cho rằng người Công giáo bị xách nhiễu vì Giáo Hội Công giáo Việt Nam đã có quan điểm rõ rệt về hai đề tài nhậy cảm nhất hiện nay, đi ngược lại với quan điểm (và nhất là ý đồ) của cả  hai Đảng Cộng Sản Trung Quốc và Đảng Cộng sản Việt Nam. Đó là:                                                                            
- chống lại kế hoạch khai thác bauxite của Trung Quốc trên lãnh thổ Việt Nam      
- chống lại kế hoạch bành trướng bá quyền của Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền Việt Nam tại Biển Đông,                                                                                                               
Theo AsiaNews, bauxite không đơn thuần là vấn đề môi trường kinh tế mà còn mối quan ngại là sự hiện diện lâu dài hàng trăm ngàn nhân công Trung Quốc đến làm việc tại các khu mỏ bauxite ở Tây Nguyên.
Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, ngày 31/05/2009 đã lên tiếng cảnh báo về tác hại môi trường việc khai thác bauxite. Bức thư của Đức Hồng Y đươc công bố vài ngày sau khi Quốc hội Việt Nam thông qua đề án này bất chấp phản đối của công luận.             
AsiaNews cũng ghi nhận là cho dù nhiều người, nhiều thành phần trong xã hội chỉ trích đề án bauxite, nhưng giới truyền thông Việt Nam chỉ nhắm vào những nguời Công giáo như linh muc Nguyễn văn Khải, Dòng chúa Cứu thế ở Hà Nội, và linh mục Lê Quang Uy, đã lên tiếng kêu gọi xem xét lại đề án nguy hiểm. Báo chí nhà nước đã cho là hai nguòi này thiếu hiểu biết, gây chia rẽ, cản trở công cuộc phát triển của đất nước, thậm chí tố cáo họ muốn lật đổ chính quyền.                                                                               
Ngoài hồ sơ bauxite, AsiaNews, còn cho thấy Giáo hội Công giáo và Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, Tổng giám Mục thành phố Hồ Chí Minh quan tâm đến một hồ sơ tế nhị khác, đó là ranh giới với Trung Quốc. Ngày 24/07/2009, Tòa Tổng giám mục Thành phố Hồ Chí Minh và nhà xuất bản Tri Thức dự kiến tổ chức một cuộc hội thảo về vấn đề biên giới Việt Nam Trung Quốc ngay tại Toà Tổng giám mục trong bối cảnh có nhiều tin là chính quyền Việt Nam dưới sức ép của Trung Quốc sẽ phải nhượng bộ thêm về ranh giới trên bộ và trên biển.

BAUXÍT  ? HAY  URANIUM ? VÀ Ý ĐỒ CỦA                
            CỘNG SẢN TRUNG QUỐC

Chúng ta đừng quên việc cấy người Tàu vào Việt Nam qua các hợp đồng phát triển kinh tế, khai thác quặng mỏ cũng nằm trong chính sách Hán hoá nước Việt và đặc biệt ở vùng cao nguyên Trung phần Việt Nam. Sự hiện diện của người Hán ở vùng nầy dưới danh nghĩa khai thác bauxite chỉ là DIỆN mà thôi; và chủ trương Hán hoá nước Việt Nam ta mới là ĐIỂM, đó là :  biến Việt Nam thành một vùng tự trị của Đại Hán.
Con đường xe lửa Côn Minh – Lào Kay – Hà Nội đã được khánh thành vào giữa năm 2008. Tuy là con đường Trung - Việt nhưng chỉ cho xe lửa TC di chuyển mà thôi vì đầu máy xe lửa Việt Nam không đủ kích thước để sử dụng. Từ đó, hàng hoá lậu và cả người Tàu di dân không cần hộ chiếu đều xâm nhập vào nội địa Việt Nam bằng phương tiện nầy. Hải quan Việt Nam không có quyền hạn gì cả trên “tài sản và phương tiện” của đàn anh Trung Quốc . Và dĩ nhiên, đất nước Việt Nam phải gánh chịu nhiều đắng cay qua “con đường tơ lụa Trung - Việt” nầy. Có thể nói, hầu hết sản phẩm may mặc, đồ chơi, thực phẩm, trái cây, thực phẩm… bị Hoa Kỳ và các nước Âu Châu trả về vì chứa hoá chất độc hại đều được đổ dồn hết về cho Việt Nam. Từ đó lần lần tiêu diệt các sản phẩm nội hoá tạo ra một sự xáo trộn thị trường lao động và một số kỹ nghệ ở trong nước như may mặc, chăn nuồi, trồng tỉa. Kể từ năm 2008 trở đi, những mặt hàng kể trên ngày càng chiếm lĩnh thị trường Việt Nam cho đến tận cùng miền Nam đất nước và vùng Cao nguyên. Một thí dụ điển hình là tại chợ Đà Lạt, hàng may mặc đầy rẫy và được bán với giá rẻ mạt. Một chiếc áo gió bán chỉ với giá 15 ngàn Đồng, trong lúc một chiếc áo tương đương dệt ở nội địa giá không dưới 3, 4 chục ngàn. Chỉ nội cái fermeture cũng đã bán trên dưới 15 ngàn rồi.
Con đường Đông Trường Sơn còn được gọi là xa lộ Trường Sơn hay đường mòn HCM , hay quốc lộ 14 (thời VNCH) chạy xuyên suốt từ Bắc chí Nam từ Quảng Bình trở đi cắt ngang xa lộ số 9 qua Khe Sanh, A Lưới ở địa phận tỉnh Thừa Thiên. Tiếp theo là trị trấn Prao, Khâm Đức thuộc địa phận tỉnh Quảng Nam. Tiếp tục xuôi Nam, đường nầy xuyên qua nhiều thị trấn của tỉnh Kontum như Đắk Giai, Plai Cầm, Tân Cảnh, Đắk Tô, Đắk Hà và thị xã Kon Tum. Tiếp đến tỉnh Pleiku gồm thị trấn Phú Hoà, Pleiku, Chu Sè trước khi đi vào địa phận của tỉnh Đắk Lắk xuyên qua các thị trấn Ea Drăng, Ban Mê Thuộc, Ea T’ling. Sau đó, con đường tiếp tục vào địa phận tỉnh Đắk Nông xuyên qua Đák Mil và Nhân Cơ. Suốt chặng đường xuôi Nam kể trên, những thị trấn trên ngày càng tiếp cận một số lượng không nhỏ người Hán từ Vân Nam qua cũng như hàng hoá và những dịch vụ như nhà cửa, hàng quán, thậm chí những tụ điểm giải trí không lành mạnh cũng  mọc lên như nấm. Xe cộ chở hàng 35 tấn dập dìa ở cả hai chiều. Các cửa hiệu, thậm chí những tên đường đôi khi được viết bằng tiếng Hán.                                                                                                                                
  Đặc biệt hơn hết là thị trấn Nhân Cơ có thể được xem như bị Hán hoá hoàn toàn. Thỉnh thoảng chỉ còn thấy một vài người dân thiểu số thả bộ dọc theo hay bên đường rực đầy ánh sáng với nhiều đèn màu về đêm khác hoàn toàn so với thời xa xưa của mảnh đất Hoàng triều cương thở từ ngàn năm qua.
Cũng cần thêm một chi tiết nhỏ là có thêm một con đường ĐôngTây trong nội địa Việt Nam là đường số 27 bắt đầu từ Ninh Thuận (Phan Rang) đã được nối dài  đến Nhân Cơ xuyên qua Đà Lạt và khánh thành đúng ngày quốc khánh của CH Vân Nam năm nay.Con đường Tây Trường Sơn cũng cần nêu ra đây với quốc lộ 13 nối liến biên giới Lào với Vân Nam, xuyên qua Sawanakhet đến tận biên giới Cambodia đã được Vân Nam viện trợ và khánh thành vào tháng 12 năm 2008. Tiếp theo là quốc lộ số 7 tiếp nối xuyên qua Nam Vang và đổ ra hải cảng Sihanoukville, cũng sẽ được khánh thành vào năm 2010. Hai con đường nầy cũng rộn rịp không kém đường Đông Trường Sơn với lượng xe vận tải hạng nặng dập dìu chuyển hàng hóa từ Vân Nam ra thế giới bên ngoài qua hải cảng Sihanoukville nầy.
Trong hiện tại, chúng ta có thể nói một cách chính xác là bọn línhTàu dưới dạng công nhân đang hiện diện đầy rẫy trên quê hương Việt Nam của chúng ta từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, giống như bên Tây Tạng, Tân Cương, những nơi có dấu chân Trung Cộng đang khai thác các quặng mỏ hay những công ty sản xuất khác tại những nơi này.
Cộng Sản Việt Nam cũng như Trung Cộng không thể nào chối cãi được nhận định trên. Tại Việt Nam, người Trung Hoa dù dưới dạng công nhân hay chuyên viên, mỗi khi vào một công ty nào đó đều sinh hoạt hoàn toàn riêng rẽ, nói chuyện với nhau bằng tiếng Hán mà thôi. Họ xây dựng lều trại làm nơi ăn ở, giải trí và có cuộc sống hoàn toàn cách biệt với các cộng sự viên người Việt. Thậm chí, mỗi khi có tranh cãi, họ ăn hiếp, đánh đập công nhân Việt. Thật không có gì nhục nhã cho bằng hiện tượng này xảy ra ngay chính trên mảnh đất quê hương của mình mà cán bộ hay công an cố tình làm ngơ trước những nghịch cảnh trên.
Những khu biệt lập này đều do Trung Cộng  hoàn toàn quản lý mọi sinh hoạt, không có người “lạ” nào hay cán bộ, công an Việt Nam nào có thể bén mảng đến được, mặc dù những công ty họ làm việc, đa số đều do người Việt quản lý. Những sự kiện tương tự cũng đã từng xảy ra ở những quốc gia có người Hán xâm nhập, đôi khi đi đến đổ máu như ở Tân Cương, Tây Tạng, và gần đây nhứt tại thành phố Alger, Algeria, qua những nguyên nhân hết sức cá nhân, nhưng từ đó xảy ra những cuộc đụng độ có tích cách chủng tộc vì sự hống hách, ức hiếp của người Hán trên mảnh đất quê hương của người bản xứ.

Trở lại Việt Nam, riêng tại hai vùng hiện đang là điểm nóng ở Việt Nam; đó là Tân Rai ở Lâm Ðồng và Nhân Cơ ở Ðắk Nông. Hai nơi nấy hiện đang được Trung Cộng  phát động kế hoạch khai thác quặng mỏ bauxite từ hơn một năm nay dưới sự đồng thuận của cộng sản Việt Nam . Sau khi không thể bưng bít được từ hơn 6 tháng nay, chánh quyền Cộng sản Việt Nam đã phải công bố hai công trình trên mặc dù đã ký kết với Trung Cộng  từ năm 2001 giữa Nông Ðức Mạnh và Hồ Cẩm Ðào qua quá nhiều áp lực của đông đảo từng lớp dân chúng ở quốc nội cũng như ở hải ngoại cảnh báo về hiểm họa từ môi trường, kinh tế, chính trị, và quân sự nếu để cho Trung Cộng  khai thác hai vùng này.
Nhưng trầm trọng hơn cả là trong việc nhường bước cho Trung Cộng  khai thác, Cộng sản Việt Nam để lộ ra tinh thần quốc tế vô sản (giữa 2 đảng cộng sản gọi là anh em) trong việc hợp tác với Trung Cộng được xem như là một tiến trình then chốt của việc tiến chiếm Việt Nam không một tiếng súng của Trung Cộng .
Ngay từ giờ phút này (Tháng Tám, 2009), đã có sự hiện diện của trên 570 công nhân Trung Cộng ở Tân Rai và trên 300 ở Nhân Cơ. Ðây là những con số do chính Ủy Ban Nhân Dân ở hai tỉnh trên công bố. Thiết nghĩ, con số thực sự chắc phải cao hơn nhiều. Có nhiều câu hỏi được đặt ra cho tình trạng nhân sự Trung Cộng  ở hai địa điểm trên là, tại sao họ có mặt hơn một năm qua mà họ chỉ mới có tiến hành đuổi nhà, chiếm cứ các vườn trồng cây công nghiệp của dân như trà, cà phê, cao su v.v... ,chỉ lo xây dựng láng trại và nhà ở cho công nhân và chuyên viên người Hán, cùng những dịch vụ sinh hoạt khác như giải trí riêng biệt và cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài bằng hàng rào được thiết lập chung quanh? Ðây là một tiến độ công trình rất chậm so với số lượng nhân công hiện có và thời gian thi công. Và điều này đang làm ngạc nhiên cho những nhà quan sát có kinh nghiệm về hoạt động công trường.

Từ đó, câu hỏi khác được đặt ra là, họ có thực tâm đến đây để khai thác quặng mỏ bauxite hay không? Hay là họ có những dự tính thâm độc nào khác mà việc khai thác quặng mỏ bauxite chỉ là Diện để chứng minh sự có mặt của họ, và trọng tâm chính của họ là nhằm khai thác một công trình bí mật nào khác, và đó mới là Điểm ??
Đó là việc khai thác quặng mỏ Uranium Và đây mới chính là Điểm
Hiện tại, Việt Nam đang nhập cảng nguyên liệu phóng xạ từ nước ngoài.
Ngược dòng lịch sử, trong thời gian hiện diện ở Việt Nam , cả người Pháp và người Nhật đều cũng đã có đưa nhiều phái đoàn địa chất đến thăm dò vùng này. Và gần đây cũng có nhiều phái đoàn nghiên cứu của Hoa Kỳ cũng đi lại thường xuyên trên vùng Bolloven này. Nhưng tất cả đều  giữ bí mật. Không có một báo cáo khoa học nào được công bố
Ngày 21 Tháng Tư, năm 2009, tại công ty NWT Uranium Corp. ở Toronto, Canada, Ông Chủ Tịch Tổng Giám Ðốc John Lynch đã công bố bản tin sau khi họp với đối tác là Việt Nam rằng, công ty đã đồng ý trên nguyên tắc về việc chia sẻ, khai triển và khai thác quặng mỏ Uranium ở Việt Nam. Quả thật đây là một chỉ dấu cho thấy giả thuyết có nguồn nguyên liệu phóng xạ ở cao nguyên Trung phần Việt Nam là có thật. Chính nhờ đó mới có những giao kết thăm dò và khai thác giữa Việt Nam với các đối tác khác. Và Trung Cộng , đã nắm bắt cũng như biết nguồn nguyên liệu này, vì vậy cho nên mới thực hiện dự án khai thác quặng mỏ bauxite để đánh lạc hướng thế giới thêm một lần nữa.
Theo ước tính sơ khởi của công ty NWT thì cao nguyên có trữ lượng là 210 ngàn tấn quặng oxid uranium (U3O8) với nồng độ trung bình là 0,06%. Và ở một tài liệu khác cho biết hàm lượng quặng mỏ oxid uranium ở mỏ than Nông Sơn, Quảng Ngãi là 8,000 tấn quặng và có cùng một nồng độ trung bình với oxid uranium ở cao nguyên.
Qua hai thông tin trên, một lần nữa chúng ta có thể có một kết luận một cách xác tín là với mức độ quan trọng về nguồn nguyên liệu này khiến cho nhiều quốc gia như Pháp, Nhật, và Hoa Kỳ đã biết trước nhưng không công bố mà thôi vì điều kiện an ninh của Việt Nam trong thời chiến lúc bấy giờ không cho phép.
Ngày hôm nay, Trung Cộng  đã biết và thay vì đến Việt Nam để khai thác nguồn nguyên liệu quý giá về phương diện quốc phòng này, họ đã đánh lận con đen để nói tráo qua việc khai thác quặng mỏ bauxite.
Với hàm lượng oxid uranium kể trên, có thể ly trích và khai thác được hàng trăm kg Uranium có nồng độ cao có thể ứng dụng vào trong kỹ nghệ quốc phòng và quân sự.
Thêm nữa có hai chi tiết sau đây để củng cố giả thuyết về việc Trung Cộng đang bí mật chuẩn bị việc khai thác quặng mỏ Uranium:
- Mỏ than Nông Sơn đã được VNCH khai thác từ năm 1961, vẫn được vận hành từ đó đến nay, và hoàn toàn không có gì liên quan đến Trung Quốc. Vậy Trung Cộng  với tư cách nào và với lý do gì đã đem trên 200 chuyên viên vào Nông Sơn từ 6 tháng qua?
- Một phần cao nguyên Bolloven nằm trên địa phận Lào đã được TC thuê mướn trong vòng 50 năm?
Hai chỉ dấu sau này chính là cái chìa khóa để mở toang cánh cửa bí mật giữa Cộng sản  Việt Nam và Trung Cộng  trong việc khai thác quặng mỏ bauxite ở cao nguyên Trung phần Việt Nam.
Việc khai thác này chỉ là Diện để che mắt thế giới, và Ðiểm chính là việc tìm kiếm, khai thác, ly trích và tinh luyện chất phóng xạ Uranium để làm tăng lợi khí “cường quốc” của Hán tộc.

Và đây mới là điểm then chốt của tham vọng bành trướng bá quyền của TC với sự đồng thuận của đảng Cộng Sản Việt Nam.
Trong vòng 10 năm nữa Việt Nam sẽ đưa vào hoạt động hai nhà máy phát điện nguyên tử tại Ninh Thuận. Hai nhà máy điện nguyên tử nầy chánh quyền cộng sản Việt Nam đã cho Trung Quốc trúng thầu xây cất, và chuyên viên, nhân công người Hán đã có mặt ở địa điểm xây cất từ lâu rồi. Giả thiết về sau nầy khi cơm không lành canh không ngon, Trung Quốc cho nhà máy điện nguyên tử nầy rò rỉ như bên Nga dạo nào thì ai sẽ lãnh hậu quả tai hại nầy đây ? về người về của ? dĩ nhiên Trung Cộng lúc nào cũng nắm con dao đằng cán còn dân tộc Việt Nam ta (nước nhược tiểu  chư hầu bị đô hộ) thì lúc nào cũng chịu thiệt thòi về đủ mọi phương diện tài chánh môi sinh, kinh tế, chánh trị ….v.v… việc khai thác Uranium này có thể là nguồn cung cấp nguyên liệu cho nhà máy, và Việt Nam có được tính chủ động hay không cũng còn tùy thuộc vào thiên triều là cái chắc !Và ngày hôm nay, nguy cơ nguồn nguyên liệu quốc phòng này sẽ lọt vào tay Trung Cộng  rất cao.
Dù sao chuyện đó cũng còn xa, chúng ta hãy bàn chuyện gần:
Bauxít hay uranium sẽ được Trung Cộng dự trù chuyên chở bằng tàu thủy, ngay từ Phan Thiết về Trung Quốc và lúc quay trở lại Việt Nam cũng qua cảng Phan Thiết tàu Trung Cộng sẽ đổ xuống cho Việt Nam ta tất cả hàng hóa dư thừa hay bị các quốc gia khác trả lại, mà không gặp một trở ngại nào về thủ tục kiểm soát về nhập cảnh hay hải quan nhiêu khê và rườm rà mà tất cả các tàu của họ đều phải chịu khi vào cảng Sài Gòn trong hiện tại. Hậu quả về kinh tế, thương mãi, sản xuất ..v.v.. của đất nước ta chừng đó sẽ ra sao ?
Theo tiến sì MAI THANH TRUYẾT thì về mặt môi trường, quy trình khai thác quặng mỏ Uranium tương đối phát thải phế thải ít hơn và dễ bảo quản cũng như kiểm soát dễ hơn việc khai thác bauxite. Tuy hai công trình đều đem đến sự hủy diệt thảm thực vật ở miền cao nguyên này, nhưng đứng về hiệu quả kinh tế, phát triển quốc gia, cũng như quốc phòng, việc khai thác Uranium chiếm nhiều ưu thế hơn cả.
Một điều không thể chối cãi được là tiến trình Hán hóa Việt Nam của Trung Cộng  đã thể hiện rất rõ ràng. Ðây là một tiến trình tiệm tiến giống như trường hợp của Tân Cương và Tây Tạng.và cộng sản Việt Nam chắc chắn sẽ đưa đất nước và dân tộc Việt Nam vào “lãnh thổ” của bá quyền Trung Cộng  trong một tương lai không xa, dĩ nhiên nguy cơ nguồn nguyên liệu quốc phòng này sẽ lọt vào tay Trung Cộng  rất cao.
Một khi làm chủ được nguyền liệu này Trung Cộng sẽ mọc “thêm râu thêm cánh” và ngang nhiên tung hoành như đi vào chỗ không người. Tinh thần Hán tộc cực đoan và chủ nghĩa bành trướng của TC càng được đẩy mạnh thêm lên như quyển Tân Biên Sử mới của Trung Cộng  mà biên giới gồm thâu cả vùng Ðông Nam Á, Miến Ðiện, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật Tân, Nam Bắc Hàn v.v...
Do vậy bằng bất cứ giá nào, người Việt Nam chúng ta phải có hành động để cộng sản Việt Nam không thể dâng nguồn nguyên liệu này cho Trung Cộng. Nếu không, Việt Nam sẽ biến thành một vùng tranh chấp quốc tế và thảm họa sẽ khó lường được.
Cũng theo ông MAI THANH TRUYẾT, Việc liên kết với các quốc gia ASEAN trong giai đoạn này để tạo hậu thuẫn trong các cuộc tranh chấp với TC là một trong những điềiu kiện tối cần thiết trong lúc này. Cũng cần phải nói thêm là việc kết đoàn với Ấn Ðộ, một đối lực ngang ngửa với TC cũng là việc nên làm. Ấn Ðộ cũng vừa có một quyết định sáng suốt trước hiểm hoại TC là chấm dứt hợp đồng xây dựng đường ống dẫn dầu khí xuyên qua Ấn Ðộ, Miến Ðiện và Vân Nam (TQ). Ðây là bước ngăn chặn có hiệu quả nhứt trước sự bành trướng của BÁ QUYỀN Trung Cộng .
Sư kết đoàn giữa quốc nội và hải ngoại, giữa Việt Nam và quốc tế rất cần thiết trong lúc này vì chính đảng Cộng Sản Việt Nam đã bất lực một khi để sự việc kể trên xảy ra cho đất nước trong lúc họ có khả ngăn chặn từ lúc đầu.
Lịch sử Việt Nam sẽ không quên tội ác kể trên!

Tháng Tám, năm 2009
Thùy Dương NK

Ghi chú: Tin giờ chót, Theo báo Thanh Niên ngày 6 Tháng Tám, 2009, Ông Trần Xuân Hương, bộ trưởng Bộ Môi Trường & Tài Nguyên vừa công bố ngày 4 Tháng Tám là Việt Nam quyết định thăm dò và khai thác quặng mỏ Uranium ở Nông Sơn, ước lượng có trữ lượng 8,000 tấn quặng oxid uranium U3O8. Việc khai thác này chia làm hai đợt cho đến 2020... Ðối với một số địa điểm khác, ông cũng có nêu tên tỉnh Lâm Ðồng nhưng không nói cụ thể như trường hợp Nông Sơn cũng như tên Ðắk Nông cũng không được nhắc tới. Phải chăng đây là hai vị trí cấm kỵ vì còn nằm dưới chiêu bài khai thác quặng mỏ bauxite của TC?

 


   Trở về trang đầu

Hosted by www.Geocities.ws

1