|
|
Ngọn đồi Mùa Xuân
Một Mùa Xuân nữa lại về.
Xuân cho kỷ niệm về thổn thức. Xuân gọi bầy hoa lá đâm chồi nẩy lộc
- em đã về, nhưng vẫn vắng xa để cho ta trăn trở với trời Xuân.
Mùa Xuân nơi đây, tan vỡ một vùng ngoại ô buồn, bất chợt ta nhớ về
quá khứ xa mờ. Về con đường sỏi đá ơ hờ mỗi ngày ta vẫn đi về. Chiều
nay, qua một ngọn đồi, ngang một khúc sông, săm se soi mình xuống
dòng, chợt lặng người vì một nếp nhăn mờ nơi khoé mắt. Một Mùa Xuân
đã qua. Với bao niềm vui, nỗi buồn. Với bao điều được mất. Thầm
trách mình vì những tất bật trong cuộc sống, mà không kịp một lần
lắng nghe tình Xuân. Hay biết mấy khi ta được ngồi ngắm mùa Xuân
trong một ngọn đồi vắng với những hạt mưa đêm trườn lăn qua vách đá
mà chiêm nghiệm cuộc đời vốn không khô khan như ta thường cảm thấy.
Một lần thôi, để thấy lòng lại dạt dào bao kỷ niệm. “Thành phố này
trời thấp giăng mây.Như mãi mãi mùa Đông ngày qua ngày. Nhiều đem
dài chờ sáng đơn côi. Em đếm những ngày vui qua cuộc đời...” câu ca
về bất chợt, một mùa Xuân phiêu bồng nào ta đã yêu em để rồi buồn
vương qua từng kỷ niệm. Mùa Xuân này, ta bơ vơ giữa vất vả đời
thường. Tình Xuân ta với em, mong manh như giọt sương khuya, khẽ
khàng rơi cùng chiếc lá. Giờ thì đã là ngày xưa, thành kỷ niệm. Nay
Xuân lại về, bất giác như một lời tỏ bày cho kỷ niệm. Để từ đó kỷ
niệm được hồi sinh và đôi mắt ta lại chan chứa hy vọng...
|
|
|