Chương 7
1976 - BÍNH TH̀N, TẾT ĐỔI ĐỜI.
Tháng 12 năm 1975,
lần đầu tiên kể từ khi bị tập trung đưa đi cải tạo vào giữa
tháng 6 năm 1975, Ban Chỉ huy Trại giam Suối Máu, Tam Hiệp,
Biên Hoà, cho Tù Cải Tạo được viết thơ để trại chuyển về báo
tin cho gia đ́nh biết là ḿnh đang c̣n sống. Đồng thời xin
gia đ́nh gửi tiền, quà “bồi dưỡng”, và quần áo chống lạnh,
qua hệ thống Bưu điện, để ăn mừng Noel 1975 và Tết Bính Th́n
(1976).
Tùy theo khả năng của mỗi gia đ́nh, ai muốn gửi bao nhiêu
tiền, bao nhiêu gói quà cũng được, không bị hạn chế. Riêng
anh Nhà trưởng Nhà 2 của chúng tôi, c̣n nhờ được Cán bộ Quản
giáo Đội, đưa thư đến tận nhà riêng, và đem giùm những thực
phẩm nhà tiếp tế vào cho, từ nhiều ngày trước khi trại chính
thức cho phép, Tù được biên thư xin gia đ́nh gửi đồ “tiếp tế”
qua hệ thống Bưu điện.
Vài ngày trước Lễ Giáng sinh 1975, anh em Công giáo trong
Khu giam các Đại tá th́ thầm truyền tai nhau, có lễ mừng
Giáng sinh tổ chức lén tại dẫy nhà gần cuối khu. Mọi người
yên tâm tham dự không sợ, v́ đă cắt cử người canh chừng báo
động, đề pḥng trường hợp Cán bộ vào trại bất tử. Tôi không
quan tâm t́m hiểu kỹ, v́ không phải là tín hữu Kitô giáo,
nên không biết Lễ cử hành tại đâu, vào giờ nào, ai Chủ Tế,
và số người tham dự có đông không.
Sáng ngày cuối năm Ất Măo, trong Láng chúng tôi có anh Dương
Hiếu Nghĩa (Đại tá Thiết giáp binh) chủ xướng, đề nghị kín
với anh Nhà trưởng Nhà 2, thiết lập một bàn hương án ngoài
sân trống nằm giữa hai dẫy Nhà 1 và Nhà 2, để anh em cúng
Giao Thừa đón Xuân Bính Th́n (1976). Được sự đồng ư của anh
Nhà trưởng, Tôi đă tiếp tay với anh Nghĩa lập một “bàn hương
án dă chiến”, bằng chiếc khay tôn dài 80 phân, rộng 60 phân,
vẫn dùng đựng cơm phát cho anh em trong Láng chúng tôi ăn
hằng bữa, đặt trên chiếc lu bằng nhựa ni lông tṛn cao 1 mét,
vẫn dùng đi lănh nước chín về phát cho anh em hàng ngày.
Trên “bàn hương án dă chiến” này, chúng tôi bầy cành hoa mai
giấy làm lấy, bánh chưng, mứt kẹo, nước trà, đèn cầy (nến),
và lon sữa ḅ cắm nhang, để cúng Trời Đất Thần Linh.
Chúng tôi bầy “bàn hương án dă chiến” tại cuối khoảng sân
nhỏ hẹp giữa hai dẫy Nhà 1 và Nhà 2. V́ khoảng sân này được
coi là địa điểm an toàn. Nó không bị quan sát từ phía ngoài
rào trại, cũng như từ đồn canh kiểm soát tại cổng Khu, nhờ
có dẫy Nhà Bếp lớn dài của Khu che khuất.
Khu giam chúng tôi chỉ có một cổng ra vào duy nhất. Muốn vào
trong khu, phải đi ṿng vèo theo lối nhỏ chật hẹp giữa 2
hàng kẽm gai, bề ngang cỡ 80 phân, mất ít nhất là 3 phút,
mới từ cổng vào đến được trước cửa điếm canh bên trong sân.
Vào lọt rồi, c̣n phải đi qua một sân trống, rộng dài cả hơn
trăm mét, mới tới lối rẽ vào đầu dẫy nhà kế bên Nhà 2 của
chúng tôi.
Đặc biệt đêm 30 Tết, Ban chỉ huy trại giam “chiếu cố”, để
đèn điện sáng tới lúc qua Giao Thừa mới tắt, cho Tù trong
các Láng được vui chơi tṛ chuyện thoải mái, chuẩn bị đón
năm mới. Cán bộ canh tù cũng mải chuẩn bị vui Tết đơn vị,
mừng một năm Cách mạng toàn thắng, Thống nhất đất nước, nên
cũng chẳng vào bên trong Khu, rảo quanh kiểm soát gắt gao
như thường lệ. Anh Nghĩa và Tôi sửa soạn các thứ cúng từ hồi
chiều, nhưng đợi tới khoảng hơn 11 giờ khuya, mới bắt tay
vào việc bầy biện “bàn hương án dă chiến” ra sân. Công tác
vừa hoàn tất dược chừng năm phút, th́ nghe tiếng chuông Nhà
Thờ gần trại giam bắt đầu vang vọng báo Xuân sang.
Pháo bắt đầu đùng đẹt nổ bên phiá khu nhà Cán bộ cảnh vệ, và
râm ran vang vọng từ xa xa nơi Dân chúng sống gần quanh trại
giam. Anh Nghiă và Tôi ra sân, đến bàn thờ thắp nhang đèn,
vái cúng Trời Đất Linh Thần. Chúng tôi cầu xin phù hộ cho
Dân tộc Việt Nam được sống yên vui hạnh phúc, khắp nơi bàng
bạc t́nh thương, và cho chúng tôi cùng gia đ́nh vợ con luôn
sức khoẻ, tai qua nạn khỏi, sớm được đoàn tụ bên nhau, xây
dựng cuộc sống an lành trong xă hội mới.
Mấy phút sau, lẻ tẻ cũng có một số bạn trong Nhà 1 và Nhà 2
của chúng tôi, lần lượt âm thầm đến trước “bàn hương án dă
chiến”, chắp tay vái lạy cầu nguyện Trời Đất Thần Linh phù
hộ. Mỗi người vái lạy cầu xin Trời Đất Thần Linh phù hộ xong,
lập tức rời ngay bàn thờ lanh lẹ trở vào Láng của ḿnh, t́m
bạn bè bắt tay mừng chúc nhau mọi sự tốt lành trong năm mới.
Hai Láng của chúng tôi làm như vậy, c̣n các Láng khác th́
không biết. Không dám liều lĩnh lần ṃ đi quan sát, nên
không biết. Quy luật trại rất gắt gao, cấm mọi di chuyển ra
ngoài Láng ban đêm, ngoại trừ nhu cầu đi vệ sinh. Ban đêm,
mỗi khi đi ra đi vào nhà, đều phải báo cáo lớn tiếng : “-Báo
cáo anh bộ đội, tôi đi nhà vệ sinh.” hoặc “-Báo cáo anh bộ
đội, tôi đi nhà vệ sinh vào.” Chẳng biết anh bộ đội đứng
ŕnh ở khe ngách nào, nếu không làm đúng quy lệ, bỗng nhiên
anh ta lên tiếng hạch hỏi : “-Anh kia đi đâu?” th́ lănh tai
vạ ngay.
Để cho Tù “biết ơn Cách mạng,” và “hân hoan” mừng đón Tết
Bính Th́n (1976), trại giam tổ chức thực hiện “báo tường”,
đấu bóng chuyền, đấu cờ tướng. Mọi người, mọi Đội được
“khích lệ” “đăng kư” “thi đua”, tranh giải thưởng.
Nhà 2 của chúng tôi phối hợp với Nhà 1, lập Đội bóng chuyền
tham gia tranh giải, v́ 2 nhà thuộc chung một nhóm hoả vụ,
nên hàng ngày thường xuyên được phép qua lại liên lạc mật
thiết với nhau.
Nhân số cầu thủ ghi danh tham dự đội bóng của Nhà 2 đông hơn
Nhà 1. Anh em cầu thủ thuộc Nhà 2 phần đông làm việc trong
Bộ Tổng tham mưu, biết Tôi từ hồi làm Chỉ huy phó Viễn Thông
Bộ TTM những năm đầu thập niên 1960, là một cầu thủ tài tử
khá trong đội bóng chuyền Sĩ quan của Bộ Chỉ huy Viễn thông.
Nên mọi người “nhất trí” yêu cầu Tôi làm Trưởng đội bóng, để
đôn đốc anh em tập luyện hàng ngày.
Những người ghi danh tham gia trong Đội bóng chuyền chúng
tôi, được miễn mọi dịch vụ hàng ngày, để tập luyện gấp rút
cả sáng lẫn chiều. Chúng tôi đă cố gắng hết sức ḿnh, luyện
tập tinh thần kỷ luật đồng đội, kỹ thuật đón chuyền banh cho
nhau được thật thuần thục, cũng như tập luyện thể dục và sức
chịu đựng của cơ thể ngoài nắng cho thật dẻo dai. Rút cuộc,
thành quả sau cùng chúng tôi đạt được rất vẻ vang.
Trong Khu giam chúng tôi được chia ra 2 phân khu nằm sát bên
nhau, không rào gai ngăn cách. Khoảng 7 Nhà bên phiá Đông và
Bắc, giam các Đại tá và vài ông Tướng đưa từ Khám Chí Hoà,
Saigon tới. Số c̣n lại bên phần đất phiá Tây và Tây Nam,
giam các Trung tá ít hơn chúng tôi.
Bên phiá các Trung tá chỉ lập có 1 đội banh. Bên phân khu
Đại tá chúng tôi đông người hơn, nên có tới 2 đội “đăng kư”
tranh giải. Như vậy là có tất cả 3 đội bóng chuyền ghi danh
tranh tài, nên cuộc chơi được tổ chức theo thể lệ đấu Tam
Giác. Theo phương thức này, cả 3 đội phải thay phiên đấu với
nhau theo kết quả bốc thăm. Đội nào bị thua cả 2 đội kia th́
bị loại. Hai đội thắng đấu chung kết, tranh giải Nhất, Nh́,
trong 3 ván 21 điểm. Đội nào thắng liền 2 không, hoặc 2 trên
1 th́ được coi là vô địch lănh phần giải Nhất.
Mồng Một Tết, cuộc tranh giải bắt đầu lúc 8 giờ sáng. Đội
bóng của chúng tôi được gọi là đội A, may mắn bốc thăm được
ra quân đầu, tranh ăn thua với đội B. Chúng tôi thắng 2
không, được ngồi nghỉ chờ xem 2 đội B và C đấu với nhau. Đội
C thắng đội B cũng 2 không, được nghỉ 30 phút giải lao,
trước thi đấu chung kết với đội chúng tôi.
Cuối cùng, đội của chúng tôi thắng trận chung kết với tỷ số
2 trên 1, lănh giải thưởng hạng Nhất, gồm 1 hộp mứt thập cẩm
và 1 bao thuốc lá Sapa sản xuất tại miền Bắc Xă hội chủ
nghiă. Anh em tụ lại thưởng thức vui vẻ để mừng thắng lợi
đầu năm, do chính công sức hợp quần kỷ luật của cả đội nên
mới đạt được.
Trận đấu chung kết diễn ra khá gay go, sau khi hai bên hoà
nhau 1-1 với tỷ số ngang ngửa. Ván thứ nhất đội chúng tôi
thắng 21 trên 19. Ván thứ 2 đội chúng tôi thua lại 21 dưới
23. Ván sau cùng đội C dẫn trước 10 trên 9. Theo luật thi
đấu đă thoả thuận trước, trong thời gian tranh đấu ván kết
thúc, khi có đội dẫn đến 10 điểm thắng, th́ bắt buộc phải
thực hiện việc đổi sân giữa 2 Đội, trước khi tiếp tục giao
đấu.
Thật là may mắn, đội chúng tôi được chuyển sang phiá sân
quay lưng vào mặt Trời, nên không bị chói mắt. Chúng tôi đă
khai thác lợi thế đó, lúc th́ đưa bóng thật cao và sâu sang
tận cuối sân bên đối phương, lúc th́ bỏ nhỏ sát lưới. Dĩ
nhiên xen kẽ các cú banh dài ngắn, có những cú đập vũ băo
sát lưới, của 3 tay đập thường xuyên đứng tại hàng đầu. Đội
của chúng tôi có tới 4 tay nhẩy cao đập bóng lận. Chúng tôi
áp dụng lối thay đổi chớp nhoáng vị trí các cầu thủ, ngay
sau tiếng c̣i trọng tài thổi báo cho phép đối phương giao
banh. Nhờ thế, lúc nào tại hàng đứng bên lưới, chúng tôi
cũng có 3 tay búa để cản và áp đảo đối phương.
Cuộc đấu bóng chuyền trong tù đầu năm Bính Th́n này, đă lưu
lại trong tâm hồn Tôi một kỷ niệm rất xúc động không bao giờ
quên được. Anh Nghĩa đă nhắc Tôi áp dụng mánh khoé, xin
trọng tài cho ngưng đấu một phút để đổi người, vào lúc đội C
đang dẫn 19 huề, mặc dầu đội chúng tôi không có ai bị trục
trặc ǵ cần phải ra sân cả. Nhờ thế, hùng khí ưu thế của đối
phương đang hăng bị giảm đi, chúng tôi có thời gian lấy lại
b́nh tĩnh, và bàn luận thay đổi chiến thuật.
Tiếp tục đấu lại thật gay go, cả 2 bên cứ thay phiên nhau
huề, đổi giao banh, lợi điểm một, rồi lại huề... Tất cả anh
em trong Đội chúng tôi, không ai quan tâm đến chuyện được
hay thua, nên bao giờ cũng b́nh tĩnh giữ tinh thần thể thao
giải trí vui vẻ, vừa đánh vừa bông đùa khích lệ tinh thần
nhau cố gắng thêm, chớ không cằn nhằn nhau khi có người lỡ
làm hỏng đường banh, như bên đối phương. Nhờ thế, tinh thần
đoàn kết của chúng tôi vẫn cao, lần lần nâng tỷ số bàn thắng
lên, chiếm được ưu thế dẫn trước 22 trên 21.
Đang ăn điểm, chúng tôi được tiếp tục giao banh. Trái banh
đánh đi thật độc, xà xà sát mặt lưới. Bên đối phương bị mặt
Trời làm choá mắt, 3 anh đứng hàng sau cũng nhanh nhẹn nhào
ḿnh lăn ra đất, vớt banh kịp thời cứu nguy. Nhưng họ không
có cơ hội tung banh lên cao, cho hàng đứng sát lưới đập. Nhờ
thế banh được búng trả lại, sâu trong góc sân bên chúng tôi,
một cách thật hiền hoà, không có ǵ nguy hiểm.
Anh bạn đội chúng tôi đứng thủ nơi góc sân, đón banh một
cách dễ dàng. Anh ấy nhẹ nhàng chuyển tới Tôi, để nâng lên
cao cho anh đứng giữa sát lưới đập như thường lệ. Liếc nhanh
bên sân đối phương thấy có chỗ trống. Thay v́ nâng banh lên
cao, Tôi bất chợt bỏ nhỏ, sau lưng người đứng cạnh ŕa sân
đối diện bên kia lưới, đang nhẩy lên hiệp cùng 2 bạn đứng
sát lưới để cản banh. Trái banh đă nhẹ nhàng rơi xuống đất,
ngay chỗ trống sau lưng anh ta, cùng lúc hết đà nhẩy chân
anh ta vừa hạ xuống chạm mặt đất. Không vớt kịp, cú bỏ nhỏ
tuyệt vời đă chấm dứt ván thứ 3, với tỷ số 23 trên 21, đem
lại thắng lợi vẻ vang cho Đội chúng tôi.
Tiếng c̣i của Trọng tài, tuưt tuưt tuưt, tuưt tuưt tuưt,
nhiều hồi liên tiếp vang lên báo hiệu măn trận đấu. Khán giả
đứng xem chung quanh sân ùa vào, nhấc bổng Tôi lên vai,
khênh đi một ṿng giữa những tiếng “hoan hô ông già nhỏ
con”, một cách nồng nhiệt.
Mọi người tán thưởng đội chúng tôi nồng nhiệt như vậy, v́
cầu thủ của đội C toàn là anh em cấp Trung tá, cũng lớn tuổi
nhưng tương đối trẻ hơn chúng tôi. Mọi người thấy rơ ràng,
sức chịu đựng của anh em mạnh và dẻo dai hơn chúng tôi.
Nhưng v́ nóng nẩy muốn dứt điểm sớm, hay cằn nhằn làm bực
ḿnh nhau, nên mới thua. Chúng tôi đă thắng, nhưng thật vô
cùng vất vả.
Về “Báo tường”, Nhà 2 của chúng tôi có Đại tá Bá Th́n tự
Long rất khéo về hoạt hoạ, tŕnh bầy tờ báo thật đặc sắc,
mầu sắc hài hoà nổi bật, h́nh vẽ mỹ thuật sắc sảo vui mắt.
Bài vở th́ do anh em cả hai Nhà 1 và 2, cùng đóng góp rất
phong phú, có cả sớ Táo quân, thơ Xuân, bài Xă luận, và
nhiều chuyện vui rất dí dỏm.
Dĩ nhiên là muốn được an toàn xa lộ, th́ mọi bài viết phải
xoay quanh đề tài mừng “Cách mạng mùa Thu đại thắng”,
“Chiến dịch Hồ Chí Minh Xuân Ất Măo (1975) thần thánh, Thống
nhất đất nước,”, “Quân đội Nhân dân Việt Nam anh hùng vô
địch” đă đánh thắng cả 3 Đế quốc Tư bản “giầu mà không mạnh”
là Pháp, Nhật, và Hoa Kỳ.
Phần lớn ư tứ diễn đạt trong các bài được lựa đăng trên “báo
tường”, đều phải “phản ánh” đúng những ǵ 10 bài học tập
muốn nhồi sọ. Thật t́nh, phải thán phục những anh em tham
gia góp bài rất khôn khéo, đă sáng tác những đoạn văn rất
hay làm vui ḷng Cách mạng. Cũng có những bài vô thưởng vô
phạt nhưng rất hữu ích, do các Đại tá Quân y viết. Như các
đề tài ǵn giữ vệ sinh cá nhân và luyện tập vận động cơ thể
để sống khoẻ mạnh hàng ngày, ǵn giữ vệ sinh công cộng tránh
các bệnh truyền nhiễm, thường phát sinh lan truyền trong đám
đông sống chung thiếu các tiện nghi và thuốc pḥng ngừa...
Nhờ thế báo tường của Nhà 2 chúng tôi, cũng được giải thưởng.
Anh Nhà trưởng của chúng tôi rất vui, cho biết là Cán bộ
Quản giáo Đội cũng được Ban chỉ huy trại “biểu dương”. Từ đó
anh em thấy cử chỉ Quản giáo đối xử với Đội, tương đối dễ
dăi hơn các Đội khác.
Ngày Tết Nguyên Đán đầu năm, Nhà 2 của chúng tôi có được
hai điều vui, nhưng lại gặp một điều buồn, tủi hổ không thể
nào quên được. Số là anh em thường tụm thành từng nhóm 4, 5
người ăn chung. Đến giờ lănh cơm và thức ăn, chỉ cần 1 người
đại diện lấy vật dụng của các bạn trong nhóm, tập trung nộp
cho người trực ngày của Láng phân chia. Trước khi chia, bao
giờ người trực cũng đếm số dụng cụ đựng thực phẩm đă xếp
hàng, xem có phù hợp với số người được thụ hưởng không. Nếu
thấy thiếu th́ nhắc nhở lớn tiếng, để ai quên chưa nộp phải
đem ngay dụng cụ tới lănh phần của ḿnh. Trường hợp dư cũng
phải loan báo lớn tiếng, nhắc nhở người nào lỡ quên để 2
dụng cụ phải đến lấy bớt ra.
Hôm đó, trước khi ra trạm canh tại cổng gặp Cán bộ Quản giáo
Đội, anh Nhà trưởng đă tự để dụng cụ lănh phần thịt của ḿnh
rồi, nhưng anh bạn cùng ăn trong nhóm không biết, lại để
dụng cụ đúng theo sĩ số cho cả nhóm. Do đó tổng số dụng cụ
nộp lănh thịt dư ra một chiếc. Nhắc nhở 3 lần không ai trả
lời, v́ mọi người c̣n mải đi xem các cuộc vui Xuân ở ngoài
sân, nên anh trực phụ trách chia thịt, tự động bỏ đại 1
Gamen ra bên.
Chẳng may gặp đúng ngay Gamen của 1 bạn, chẳng ăn chung mâm
với ai. Thịt chia xong, anh bạn kia đến lấy, thấy Gamen của
ḿnh bị bỏ sang một bên, trống trơn không có phần thịt, đă
lớn tiếng khiếu nại. Lời qua tiếng lại gây gổ, suưt nữa
thành ra ẩu đả.
May sao anh Nhà trưởng ở ngoài bước vào, hỏi rơ sự việc,
liền quyết định yêu cầu mọi người đến nhận diện dụng cụ, để
tự lấy phần của ḿnh. Nhờ thế, mới ḷi ra chính người phụ
trách chia thực phẩm, ăn cùng mâm với anh Nhà trưởng, đă lầm
lẫn để dư dụng cụ nhận phần thịt cho nhóm. Thành ra anh Nhà
trưởng được chia tới 2 phần thịt.
Anh nhà trưởng và người trực chia thực phẩm, đă phải chân
thành xin lỗi anh em. Sự việc tuy nhỏ, nhưng là một điều
thật đáng buồn cho cái Tết Đổi Đời đầu tiên trong tù, không
bao giờ quên được.
Kể từ Noel, trại đem 1 máy thu h́nh nhỏ (TV) đặt trên bàn
gỗ ở giữa sân, để tối tối anh em Tù trong cùng Khu được phép
ra ngồi xem. Ai nấy lo kiếm 1 khúc gỗ kê đít, một chiếc dép
râu bỏ không dùng v́ đứt hết quai cao su, chiếc guốc đẽo lấy
bằng gỗ cao su đun bếp, hoặc chiếc ghế nhỏ thấp, đặt xếp
hàng giành chỗ trước từ sáng sớm. V́ màn ảnh TV quá nhỏ,
người ra xem quá đông, chậm chân ra trễ phải đứng xa cả 50
mét, th́ sẽ chẳng thấy h́nh ảnh, mà chỉ nghe được âm thanh
như nghe radio vậy thôi.
Một chuyện thú vị khác, diễn ra trên màn ảnh nhỏ (hệ thống
tuyên truyền bằng TV của Nhà Nước Xă hội Chủ nghĩa tại
Saigon) đă làm cho chúng tôi thấy khoái trá trong ḷng.
Chẳng khác nào vụ nhóm các em nhỏ, đứng bên cạnh thiết lộ
Biên Hoà - Saigon, ném đá lên đoàn xe hoả chở bộ đội, và
chửi thề : “-Đ..M.. Cách mạng Giải phóng!”, hồi đầu năm
Dương lịch 1976 (đă kể trong một đoạn trước).
Trong chương tŕnh đêm giao thừa, sau bài ca vọng cổ của nữ
ca sĩ nổi danh miền Nam, Bạch Tuyết, ca ngợi Cách mạng mùa
Thu đại thắng, là tin phóng sự của một phóng viên trẻ “đội
mũ tai bèo”, phỏng vấn 1 bà lăo bán rau, ngồi bên lề đường
phía cổng Tây chợ Bến Thành.
Bỗng nhiên, mọi người đang ngồi xem đồng loạt cười ồ vỗ tay
rào rào. Cán bộ tuần kiểm trong trại, cũng đang dừng chân
đứng xem ké, ngơ ngác chẳng hiểu ǵ cả, nhưng cũng cười theo
rồi bỏ đi. Đầu đuôi câu chuyện phỏng vấn như thế này :
Anh phóng viên mào đầu ngỏ lời chào bà cụ rồi hỏi : -Thưa
Bác, năm nay ăn Tết Cách mạng Giải phóng Thống nhất đất nước,
Bác thấy thế nào?
Bà lăo thật thà trả lời : “-Vui mừng lắm, v́ Giải phóng rồi,
không c̣n Việt Cộng pháo kích vào Thành phố, vào Chợ, vào
Trường học giết hại đồng bào và trẻ con nữa!”
Thật là một chuyện hy hữu, không thể xẩy ra trong hệ thống
tuyên truyền của Cộng sản, thế mà nó đă xẩy ra. Có Trời mới
biết được tại sao.
BÍNH TH̀N-1976, TẾT ĐỔI ĐỜI.
Mất hết, c̣n chi Tết với Xuân,
Nhà tan, Tổ vỡ đọa đầy thân.
Nghe tràng pháo nổ, ḷng tan nát,
Ngó cánh Mai rơi, năo bí vần.
Kẻ thắng cuồng vui cười hể hả,
Người thua chua chát hận phân vân.
“Anh hùng mạt lộ” âm thầm chịu,
Tà, Chính, Trời cao sẽ định phần.
Suối Máu, Tam Hiệp, Biên Hoà, Tháng 2-1976.
C̣n tiếp ...
HOME |