Chương
18
ĐÔI GIỌT “MẬT ĐƯỜNG” TẠO NIỀM TIN CHO TÙ.
Cả mấy trăm ngàn chiến sĩ Việt Nam Cộng
hoà mọi giới (Quân nhân, Công chức Hành chánh, Đảng phái Chính trị,
Báo chí truyền thông, Giáo chức…) thuộc miền Nam Việt Nam, đă bị
Cộng sản Việt Nam đưa đi Lao động Cải tạo Tư tưởng trên đất miền Bắc
Xă hội Chủ nghiă, v́ đă chiến đấu chống sự bành trướng của Cộng sản
tại Việt Nam. Sau thời gian 2 năm tập trung đầy đọa khổ nhục, tin
đồn có đợt tha vào tháng 4-1977, nhân kỷ niệm 2 năm thống nhất đất
nước, chỉ là cái bánh vẽ đưa ra để phát động đợt thi đua, thúc đẩy
Tù làm ra nhiều tiền theo lệnh của Nhà nước mà thôi.
Măi đến tháng 9-1977, kỷ niệm ngày Độc lập của nước Cộng hoà Xă hội
Chủ nghiă Việt Nam, Đoàn Cán bộ Trung Ương mới từ Hànội tới Liên
Trại 1, tổ chức học tập và thông báo tin tức đợt tha đầu tiên. Con
số Đại tá được tha rất ít, có thể đếm trên đầu ngón bàn tay không
hết. Chỉ vỏn vẹn có 3 người:
1/ -Đại tá Huỳnh hữu Ban (nguyên Trưởng Pḥng 5 Bộ Tổng tham mưu) bị
đưa ra Bắc hồi giữa năm 1976 cùng lượt với chúng tôi, đă chết v́
bệnh phổi tại Bệnh xá Liên trại 1 vào khoảng cuối năm.
2/ -Đại tá Thọ (gốc Nhẩy dù) bị bắt tại trận Hạ Lào trong cuộc Hành
quân Lam Sơn 719, (Tôi không nhớ Họ của anh Thọ). Phái đoàn Trung
ương giải thích : “Anh Thọ được Nhà Nước Trung Ương tha, v́ đă “cải
tạo nhiều năm rất tiến bộ”. Nhưng Chính quyền Địa phương không nhận,
v́ lư do không bảo đảm được an ninh cho anh Thọ, tại địa phương nơi
xin về cư ngụï. Do đó, Nhà Nước đành phải để anh ấy ở lại tiếp tục
cải tạo.” Anh Thọ không ở chung Trại với chúng tôi, nên không có dịp
tiếp xúc để kiểm chứng.
3/ -Đại tá Hồng Sơn Đông, ở chung với chúng tôi, từ khi bị đưa ra
Bắc hồi cuối tháng 6 năm 1976. Anh Đông đă giải ngũ từ thời Tổng
thống Ngô đ́nh Diệm, Đệ nhất Cộng hoà tại miền Nam Việt Nam.
Từ khi ra khỏi Quân đội, anh Đông sống ở vùng Thủ Đức, Gia Định,
thường xuyên cộng tác với một Nhật báo tại Saigon. Trong thời Đệ nhị
Cộng hoà, anh Đông tham gia NHÓM KƯ GIẢ ĐI ĂN MÀY, xuống đường biểu
t́nh chống đối Chính quyền v́ đă kiểm duyệt và đóng cửa các Báo thân
Cộng. Tất cả các Đảng phái Quốc gia chống Cộng sản tại miền Nam lúc
bấy giờ đều biết rơ, những tờ báo này thường xuyên cố t́nh loan tin
gây hoang mang, làm suy giảm tinh thần chống Cộng sản của Chiến sĩ
Việt Nam Cộng hoà và Đồng bào tại miền Nam Việt Nam.
Trước khi có lệnh tha, anh Đông đă từng úp mở nói với vài bạn thân
là, “NHÓM KƯ GIẢ ĐI ĂN MÀY tại Saigon trước kia là Cán bộ Cộng sản
nằm vùng. Từ sau ngày Giải phóng, họ có Uy thế lớn trong Chính quyền
Cách mạng tại Saigon. Họ đăơ vận động cho anh ấy không phải đi cải
tạo nhưng không kịp, nên cứ phải đi tập trung như mọi người, và đang
đợi lệnh tha để ra về trong dịp sớm nhất.”
Đợt học tập này được tổ chức luân phiên, tại cả 2 địa điểm : K2 (Trại
Cây Khế) và K3 (Trại Cốc). Ngày nào tổ chức học tại K2 của chúng tôi,
anh em trong K3 phải dắt nhau ra học chung. Ngược lại, ngày nào tổ
chức tại K3 trong khu tận cùng của thung lũng, anh em chúng tôi phải
di chuyển vào trong đó, để cùng tham dự.
Hội trường K2 của chúng tôi chỉ có sức chứa 200 người. Nay dồn cả 2
Phân trại gần 400 người vào ngồi chung, chen nhau chặt cứng như nêm.
Mọi người phải ngồi chồm hổm sát bên nhau. Đầu gối người sau đụng
lưng người ngồi trước. Vai sát vai không chỗ hở mà cựa quậy. Hơi
người bốc ra nồng nực. Đă có anh v́ mắc bệnh xuyễn kinh niên, bị
ngộp thở phải dẫn ra ngoài cấp cứu. Trong Hội trường không đủ chỗ,
phải ngồi đầy cả ngoài hiên chung quanh bên ngoài.
Ngày nghe thuyết giảng trong Hội trường. Đêm được xem chiếu bóng
ngoài trời, nơi sân tập họp lớn trước Thư viện. Mọi người ngồi bệt
trên mặt đất. Sương đêm lạnh buốt, nhiều người phải mang cả chăn ra
chùm kín từ đầu xuống chân, để không bị cảm lạnh.
Phim thuộc loại tuyên truyền ngây ngô xảo trá, với tựa đề “Anh hùng
diệt tăng”, giàn dựng diễn tả lại trận phục kích Chiến đoàn Pháp,
tại vùng Tây nguyên Trung phần Việt Nam hồi thập niên 1950. Đại ư kể
truyện một anh Bộ đội Cộng sản Bắc Việt nằm phục kích bên lề đường,
ném lựu đạn lên xe tăng của Pháp. Lựu đạn nổ trên đỉnh bên ngoài xe
tăng không hề hấn ǵ. Xe tăng tiếp tục chạy trên đường ṿng sang
phiá bên kia sườn đồi. Anh Bộ đội chạy leo qua đỉnh đồi sang phiá
sườn bên kia, trước khi xe tăng ḅ tới. Nhờ lợi thế ở trên cao sát
bên mặt đường, anh Bộ đội nhẩy xuống nóc xe tăng, thả quả lựu đạn
vào trong ḷng xe. Anh Bộ đội từ nóc xe nhẩy xuống đất vừa xong, xe
tăng nổ và bốc cháy???
Trong đợt học tập này, có một sự kiện rất đặc biệt không ai quên
được. Đoàn Cán bộ Trung ương đă dẫn theo ông PHẠM KHẮC HOÈ, nguyên
làm Ngự Tiền Văn Pḥng của Hoàng đế Bảo Đại. Ông này đă giác ngộ,
dứt bỏ giai cấp quan lại của ḿnh trong Triều đ́nh nhà Nguyễn, theo
Cách mạng từ mùa Thu 1945. Hiện nay đang là người Cộng sản chính
tông, đến nói chuyện tâm t́nh với Tù cấp Đại tá, thuộc giai cấp cầm
quyền như ông Hoè trước kia trong “Ngụy quyền phản động”.
Ông Hoè khoe rằng, chính ông ấy đă khuyên và đốc thúc Hoàng đế Bảo
Đại thoái vị Vua vào tháng 8 năm 1945. Nhờ thế, đă được Cách mạng
trọng dụng từ bấy đến nay, không hề bị kỳ thị v́ quá khứ của ḿnh.
Khi chiến tranh giữa Việt Minh và Pháp bùng nổ vào tháng 12 năm
1946, ông ấy bị Pháp bắt giam tại nhà tù Hoả Ḷ Hànội. Tháng 1 năm
1947 được đưa vào Saigon và Đàlạt để tiếp xúc với một số nhân sĩ :
Vương quang Nhường, Phan huy Đán, Đinh xuân Quảng, Trần trọng Kim,
Nguyễn văn Sâm, Trịnh đ́nh Thảo, và Nam Phương Hoàng hậu. Đến giữa
tháng 4 năm 1947, Pháp đưa trở ra Hànội và trả tự do cho ông ấy.
Tháng 8 năm 1947, ông ấy bỏ Hànội ra Chiến khu theo Việt Minh. Tháng
9 được gặp Cụ Hồ, và ở lại theo Cách mạng luôn kể từ đó.
Ông ấy cũng đă được Nhà nước Cộng sản Bắc Việt, cho cái vinh dự làm
một trong các thành viên tham dự Hội nghị Genève 1954, chia cắt đất
nước Việt Nam làm hai miền Nam Bắc tại Vĩ tuyến 17.
Ông Hoè nói rất nhiều để sau cùng kết luận, nhờ suốt mấy chục năm
trời theo Cách mạng, chỉ học được có 2 điều “cơ bản chính yếu” : YÊU
và GHÉT.
“Ghét Giai cấp Thống trị, v́ là kẻ thù bóc lột Giai cấp Vô sản.
Ghét ăn bám vào xă hội, nhờ thế mới biết Yêu Lao động.
Yêu Lao động tức là yêu Xă hội Chủ nghiă.
Yêu Xă hội Chủ nghiă mới là yêu Nước.”
Qua sự kiện này ai cũng thấy được, người ta đưa ông Hoè đến với mục
đích chính yếu duy nhất, tŕnh diện nhân chứng sống bằng xương bằng
thịt. Cho mọi người nghe tận tai, thấy tận mắt, tấm gương của một
người trước kia thuộc Giai cấp thù địch với Giai cấp Vô sản, biết
giác ngộ, nhiệt thành hối cải, tận tụy theo Cách mạng lập công chuộc
tội, đă được đối xử b́nh đẳng trong giai cấp Lănh đạo của Cộng sản
như thế nào. Tù hăy yên tâm noi gương mà cố gắng cải tạo.
“Đường đi khó không v́ ngăn sông cách núi, mà khó v́ ḷng người ngại
núi e sông”, đấy là câu ông Hoè đă dùng để kết thúc buổi nói chuyện
tâm t́nh thật dài của ông ấy, với các Tù Đại tá Quân lực Việt Nam
Cộng hoà, đang bị tập trung cải tạo tại Liên trại 1, xă Việt Cường,
Yên Bái, tỉnh Hoàng Liên Sơn.
Trong kỳ học tập này, Đoàn Cán bộ Trung Ương c̣n cho phát thanh một
cuộn băng nhựa, ghi âm bài phát biểu ư kiến của Tướng Nguyễn vĩnh
Nghi, gửi anh chị em Chiến sĩ thuộc Chế độ Việt Nam Cộng hoà cũ.
Tướng Nghi nguyên là Tư lệnh Bộ Chỉ huy Tiền phương của Quân đoàn
III, bị quân Cộng sản Bắc Việt bắt tại mặt trận Phan Rang trước khi
Saigon thất thủ, và đă bị Cộng sản Bắc Việt tuyên án tù chung thân,
Không biết kỹ thuật thâu băng dở, hay máy phát âm của Trại dở, mà âm
thanh phát ra lúc rè, lúc nhỏ, lúc lạo xạo pha trộn các nhiễu âm,
rất khó nghe. Tôi không nghe được đầy đủ nội dung nói những ǵ.
Nhưng sau buổi học tập, nhiều anh em cực đoan khó tánh, kín đáo th́
thầm với nhau, có ư bất b́nh về những lời nói của Tướng Nghi. Đa số
c̣n lại chỉ nhè nhẹ thở dài yên lặng, giữ thái độ “Im lặng là vàng”
không biểu lộ ư kiến ǵ. Tôi thuộc nhóm thứ 2, cũng có vài suy nghĩ
riêng, nhưng không nói ra trong lúc đó. Giả dụ như, Tướng Nghi có tự
nguyện ngỏ lời kêu gọi khuyên anh em cố gắng cải tạo, lập thành tích
đái công chuộc tội… để sớm được hưởng lượng khoan hồng của Nhà nước
Cộng sản đi nữa, cũng chẳng có ǵ đáng trách.
“Gặp thời thế, thế thời phải thế.” Chính quyền miền Nam đă hoàn toàn
xụp đổ. Quân lực Việt Nam Cộng hoà tan ră. Đồng minh bỏ rơi, cuốn
gói chạy. Các Đại cường tham gia kư Hiệp Ước Paris 1973, im hơi lặng
tiếng, làm ngơ trước sự vi phạm trắng trợn của Cộng sản trong suốt 2
năm qua. Trong hoàn cảnh vô vọng, mỗi người phải tự lo cho số phận
riêng của ḿnh. Tôi nghĩ, trong thâm tâm Tướng Nghi không muốn làm
việc đó, nhưng v́ bị áp lực cách nào đó ghê gớm lắm, mới chẳng đặng
đừng, phải cắn răng nhịn nhục làm vậy thôi.
Chắc ai cũng nhớ rằng, sau mỗi buổi học rời Hội trường trở về Láng,
mọi người bị buộc phải ngồi bên nhau mổ xẻ đào sâu thêm về đề tài đă
được nghe, trước sự hiện diện theo dơi của Cán bộ. Mỗi người bị buộc
phải thay phiên nhau, tự kiểm điểm và liên hệ với bản thân, t́m cho
ra những sai trái của ḿnh, của Chế độ ḿnh đă phục vụ trước kia.
Phải tự buộc tội ḿnh, để mà hối hận, mà xin Cách mạng khoan hồng
tha chết. Mọi ư kiến phát biểu đều phải kết thúc bằng lời hứa, quyết
tâm cải tạo cho thật tốt, để sớm được về đoàn tụ với vợ con. Mặc dù
chính ḿnh cũng biết, trong các bài thuyết giảng có rất nhiều điều
phi lư, suy luận một chiều, sai sự thật, nhưng chẳng ai dám có ư
kiến ngược lại. Bởi v́ làm như vậy, cả Đội sẽ phải tiếp tục ngồi xây
dựng cho nhau hoài không được nghỉ. Cho đến khi nào Cán bộ thấy mọi
người tỏ ra “thành khẩn” nhiệt liệt công nhận, “hào hứng” góp ư kiến
tán tụng, những điều ghi trong tài liệu học tập là rất chính xác
khoa học, mới được coi là “đạt mục đích yêu cầu”, “kết quả thâu
hoạch tốt”, và cho ngưng thảo luận để nghỉ ngơi.
Đă có lần ở trong Đội chúng tôi, một anh bạo gan góp ư kiến thành
thật, theo đúng tinh thần Dân chủ mà Nhà nước Cộng sản thường rêu
rao. Lập tức được Quản giáo Đội (Trung úy Khảm) nhắc khéo rằng :
“Một hai bộ óc dù có thông minh đến đâu, cũng không thể bằng cả trăm
cả ngàn bộ óc của Bộ Chính trị Trung ương Đảng được. Các anh phải
“nắm cho thật vững” điều đó. Chính v́ “bản chất đại ngoan cố” như
vậy, mà các anh đă lạc đường phản lại Cách mạng. Học tập đến giờ này
mà c̣n chưa “giác ngộ”, bao giờ mới “tiến bộ” được tha về với Vợ
Con?”
Nhờ có đợt học tập này, 3 anh Quế, Huề, và Thi, đang bị cùm trong
nhà kỷ luật bên truồng heo của K2, suốt từ hồi trốn trại cuối năm
1976 bị bắt lại đến nay, được khoan hồng ân xá cho ra khỏi nhà kỷ
luật. Mỗi người được biên chế vào một Đội khác nhau, để tiếp tục đi
lao động với anh em như thường. Thấy hiện trạng cơ thể suy nhược của
các anh ấy mà xót xa. Thương cho bạn mà cũng lo cho chính bản thân
ḿnh, cứ cái ngữ lao động cực khổ, đói ăn như vầy, rồi đây chắc cũng
chẳng hơn ǵ.
Sau đợt học tập, anh em tiếp tục chuẩn bị làm vụ lúa Thu Đông. Đội
chúng tôi được giao trách nhiệm đi lấy “cây cứt lợn” một loại thảo,
mọc từng bụi cao cỡ 1 mét, có hoa từng chùm nhỏ mầu vàng, nhụy đỏ,
mùi hôi hôi, hắc hắc như phân lợn, thân và lá có lông li ti đụng vào
da làm ngứa ngáy như bị rôm cắn. Hàng ngày, mỗi người phải chặt 2
gánh nặng cỡ 40 kílô đem về bỏ tại khu ruộng của Trại. Có Đội khác
ngồi đó chuyên lo bằm nhỏ, văi xuống ruộng đầy nước cho mục rữa lần
ra thành phân bón trước khi cấy mạ.
Đến tháng 10 năm 1977, mọi việc hàng ngày đang tiến hành êm ả. Bỗng
dưng vào một hôm đẹp trời, toàn thể Tù K2 chúng tôi, không phải xuất
Trại lao động buổi chiều, tập trung tất cả nơi sân tập họp trước Thư
viện. Trại trưởng xuất hiện, thông báo tên một số người được lựa đưa
đi lao động cải tạo thật sự. Ai nấy hồi hộp chờ đợi, hy vọng có tên
ḿnh trong danh sách.
Khoảng 2 chục người có tên, toàn là dân Chiến tranh Chính trị, An
ninh Quân đội, Pḥng Nh́, Tuyên Úy, Tỉnh trưởng, Xây dựng nông thôn,
và Ban Liên hiệp Quân sự 4 bên. Đội chúng tôi có tới 4 người, gồm
các anh Dương Hiếu Nghiă, Vơ hữu Bá, Tôn thất Hùng và Tôi (Nguyễn-huy
Hùng).
Bữa ăn tối, cả K2 “đột xuất” được đặc biệt tăng cường thịt heo, do
chính Toán Chăn Nuôi của K2 chăm vỗ bấy lâu nay. Trại trưởng cho
biết : “Đây là dịp “công khai” thanh toán ṣng phẳng tiền dư thực,
cho mọi người cùng hưởng trước khi chia tay nhau”. Mọi người được
phép nấu nướng ăn uống đăi đằng, hàn huyên tiễn biệt nhau thong thả
từ chiều tối cho đến giờ đi ngủ. Bạn bè kẻ ở người đi bồn chồn quấn
quưt.
Đây cũng là lần đầu tiên, Tù được phép qua lại giữa các Láng ở, để
nói chuyện chào tiễn biệt bạn bè thân quen của ḿnh. Tại K2 của
chúng tôi, có cả mấy vị Linh mục, Mục sư Tuyên Úy Quân đội, mang cấp
bậc Đại tá nhiệm chức, nên cũng bị bắt đi cải tạo.
KẺ Ở NGƯỜI ĐI.
Giúp nhau chuẩn bị lên đường,
Th́ thầm chia xẻ t́nh thương bạn bè.
Mai này cách trở sơn khê,
Chừng nào có được ngày về gặp nhau.
Bao năm cùng khoác chiến bào,
Sa cơ thất thế cùng vào Tập trung.
Bên nhau hứng chịu băo bùng,
Trăm chiều nhục nhă cực cùng khổ đau.
C̣n đêm nay nữa bên nhau,
Dặn ḍ nhắn gửi hết câu chân t́nh.
Ai may sớm gặp gia đ́nh,
Đừng quên tiếp tục công tŕnh dở dang.
Đừng quên Quốc hận đang mang,
Đừng quên những kẻ đầu hàng cầu vinh.
Đừng quên tội phạm chiến tranh,
Là bầy lang sói đang hành hạ Dân.
K2 (Trại Cây Khế) Liên Trại 1, cuối tháng 10-1977
HOME
(C̣n tiếp..) |