Chương 13
CHÍNH SÁCH KHOAN HỒNG NHÂN ĐẠO CỦA NHÀ NƯỚC
XĂ HỘI CHỦ NGHIĂ TRƯỚC SAU NHƯ MỘT
Khoảng vài tuần lễ sau vụ trốn trại xẩy ra, một đoàn
Cán bộ Trung ương tới trại tổ chức học tập. Người ta nhai lại những
ǵ đă học ở trong Nam trước khi ra Bắc.
Trong buổi “tổng kết thành quả thâu hoạch” tại Hội trường về đợt học
tập, đă xẩy ra một chuyện bất ngờ làm anh em ngạc nhiên. Trưởng đoàn
Cán bộ Trung ương, yêu cầu anh em “mạnh dạn” cho biết những khó khăn
muốn được giúp đỡ để học tập cho tốt, cũng như “thành khẩn” tŕnh
bầy những u uẩn trong ḷng làm ảnh hưởng đến tinh thần học tập, kể
từ ngày ra đến đất Bắc Xă hội Chủ nghiă.
Có mấy anh gan dạ, lên tiếng đưa ra 2 vấn đề xin được “giải toả thoả
đáng” :
1.-Cán bộ cấp Trung ương, tuổi cũng bằng cỡ chúng tôi, mà c̣n gọi
chúng tôi là các anh. Thế mà ở đây có một cán bộ rất trẻ, chỉ bằng
tuổi con của chúng tôi, lại dùng từ “chúng mày” để nói với chúng tôi.
Ông ấy c̣n nói là “con của chúng mày sẽ không bao giờ được vào Đại
học”. Điều này trái hẳn với Chính sách khoan hồng nhân đạo của Nhà
nước Xă hội Chủ nghiă, mà các Cán bộ đă giảng dạy cho chúng tôi bấy
lâu nay, làm chúng tôi rất hoang mang.
2.-Nhà nước thông báo là chỉ đem tiền ăn và quần áo đủ dùng cho 1
tháng học tập. Đến nay đă hơn 1 năm rồi, quần áo mùng mền của chúng
tôi đă rách, lại phải ra ngoài Bắc này thời tiết quá lạnh, không
quần áo ấm làm sao đủ sức chịu đựng mà học tập lao động cho “tiến bộ”
được. Chúng tôi tha thiết yêu cầu cho gửi thơ về gia đ́nh, xin tiếp
tế thêm quần áo lạnh và mùng mền.
Để trả lời, Trưởng đoàn Cán bộ Trung ương đă mau mắn khen ngợi tinh
thần “thành khẩn” của anh em, và xác nhận rằng : “-Chính sách khoan
hồng nhân đạo của Nhà Nước Xă hội Chủ nghĩa trước sau như một, không
có ǵ thay đổi. Tuổi trẻ bao giờ cũng nông nổi, chúng tôi sẽ “kiểm
thảo” để “sửa sai” cho những ai đă có hành động như vậy. Việc quần
áo ấm th́ chúng tôi sẽ tŕnh Cấp Trên cứu xét giải quyết “khẩn
trương”cho anh em. Hăy cố gắng học tập cho tốt đừng nản ḷng. Việc
được về sớm hay muộn, tùy thuộc vào tinh thần cố gắng học tập và mức
tiến bộ của chính bản thân mỗi người. Các Chị và các cháu ở nhà vẫn
sinh hoạt b́nh thường như mọi người khác. Các anh cứ yên tâm học tập
cho nó tốt, không có ǵ phải lo lắng.”
Thật đúng là miệng lưỡi của “Vẹm” xảo quyệt, gian ngoan, lừa đảo,
láo khoét, không sao tin được.
Sau này, khi được tha về vào tháng 2 năm 1988, Tôi mới được gia đ́nh
kể cho biết là : “Tháng 9 năm 1975, sau khi Tôi đi tŕnh diện tập
trung cải tạo được 3 tháng, người con trai thứ của Tôi đang học năm
thứ 3 Y khoa, Đại học Minh Đức tại Saigon, đă bị loại ra khỏi trường
Đại học bằng 1 biện pháp vô cùng dă man.
Chiều ngày 26 tháng 9 năm 1975, các bạn thân cùng nhóm học với Con
tôi đến nhà báo cho gia đ́nh biết, trong lúc đang cùng mọi người
nghe thuyết giảng tại Trường Luật ở đường Duy Tân, Saigon, Con tôi
đă bị Công an bắt đưa lên xe chở đi đâu không biết.
Vợ của Tôi lo lắng chạy ngược chạy xuôi, tŕnh hỏi khắp các cơ quan
Công an Quận, Thành phố, không ai biết ǵ. Chồng đă bị bắt đi tŕnh
diện học tập, suốt mấy tháng trời bặt không tin tức. Nay, khi không,
Con lại bị bắt đưa đi đâu mất tích chẳng biết sống chết ra sao. Vợ
của Tôi buồn phiền, lo nghĩ sinh bệnh nặng, phải đưa đi cấp cứu mấy
lần mới thoát chết.”
Thật là “Họa vô đơn chí, Phúc bất trùng lai”. Mặc dù thất vọng,
nhưng gia đ́nh chúng tôi theo đạo Phật, thấu hiểu “luật nhân quả”,
nên luôn luôn tin tưởng rằng không bao giờ Trời hại người hiền lương.
Gia đ́nh chúng tôi chưa bao giờ làm điều thất đức, trước sau ǵ rồi
cũng được an toàn thoát nạn.
“Ngày tháng buồn khổ cứ vô t́nh trôi qua. Bỗng dưng một hôm, vào
khoảng tháng 9 năm 1976 tức là một năm sau, tự nhiên có một người
trẻ, bạn tù của con Tôi mới được tha, tới nhà báo tin cho biết là
con Tôi đang bị giam trong Khám Chí Hoà. Mừng rỡ, Vợ của Tôi chạy đi
nhờ người chỉ vẽ cách làm đơn xin và được vào thăm nuôi con.
Hơn 1 năm xa cách, Mẹ con mới lại có dịp thấy mặt nhau, trong sân
của Khám Chí Hoà. Thấy con chỉ c̣n da bọc xương, ốm tong ốm teo, ghẻ
lở cùng ḿnh, đầu tóc rụng trơ sọ, quần áo rách nát bẩn thỉu, không
đi nổi, phải ḅ lết ra gặp Mẹ. Trước cảnh tượng vô cùng đau thương
đó, Vợ của Tôi sót xa, nghẹn ngào, tim gan se thắt, đau đớn như đứt
từng khúc ruột.”
Bây giờ, ghi lại những ḍng này, Tôi vẫn c̣n bị xúc động mạnh, không
kềm nổi những ḍng lệ nghẹn ngào, thương sót cho Vợ Con đă v́ ḿnh
mà phải chịu họa lây thảm thương đến như vậy.
“Sau khi thăm Con ra về, Vợ của Tôi phải đi cầu cứu bạn bè quen biết,
giúp chạy chọt nhờ các gia đ́nh Cách mạng vẽ lối chỉ đường làm đơn
xin bảo lănh cho con được tha. Mọi thủ tục hoàn tất, việc cứu xét
kéo dài một năm sau con trai của Tôi mới được tha về, vào tháng 7
năm 1977. Nhưng cậu ấy không được Phường, Quận, chấp nhận cho nhập
“hộ khẩu” của gia đ́nh.
Con của Tôi, phải nhờ bạn bè chỉ vẽ cách xin t́nh nguyện đi làm
không công trong Pḥng Y tế của Phường, tham gia đoàn công tác
thường xuyên đến vùng Kinh tế mới Lê Minh Xuân, cách xa Saigon 15
cây số, chăm sóc sức khoẻ cho đồng bào làm Thủy lợi tại đây. Ba năm
sau mới được thâu nhận làm nhân viên chính thức của Pḥng Y tế
Phường 10, Quận Phú Nhuận, và được giúp đỡ cho gia nhập “hộ khẩu”
gia đ́nh.
Lúc được tha về, cậu ấy kể lại cho gia đ́nh nghe, ngay khi bị bắt
đưa lên xe, người ta bịt mắt không cho nh́n đường. Họ chở tới giam
trong một căn nhà villa nào đó, đánh đập tra hỏi đủ điều suốt mấy
ngày liền về tổ chức Phục quốc. Cậu ấy khai không biết ǵ cả. Tra
khảo măi không lấy được lời cung khai nào, họ bèn đem cậu ấy ra xe
đưa vào Khám Chí Hoà, Saigon, nhốt trong pḥng biệt giam tăm tối.
Hàng ngày, công an đến tiếp tục thay phiên nhau đánh đập tra khảo cả
mấy tháng trời, v́ bị nghi vấn tham gia phong trào Phục quốc, chống
lại Chính quyền Cách mạng. Không khai thác được manh mối nào để kết
tội, nhưng vẫn bị giam giữ suốt 2 năm trường, ngắc ngoải gần chết v́
bệnh hoạn, thiếu dinh dưỡng.”
Nhờ trước 30-4-1975, Tôi và các Con hàng ngày đến Vơ đường luyện tập
Nhu đạo và Thái cực đạo, nên biết cách chịu đ̣n và biết bảo vệ những
chỗ hiểm nên không chết. Nhưng cậu ấy vẫn bị hư màng nhĩ lỗ tai trái,
không nghe được nữa.
“Trong khi Tôi đang đi cải tạo, ở nhà Vợ của Tôi và những bà vợ các
Sĩ quan, Công chức của Chế độ Saigon cũ, thường xuyên bị Phường buộc
đến tập trung nghe cán bộ nói về các chính sách của Nhà nước, thúc
đẩy “đăng kư t́nh nguyện” đi vùng Kinh tế mới tham gia sản xuất. Có
chịu đi th́ chồng mới sớm được tha về đoàn tụ với gia đ́nh. Trong
khi đi vùng Kinh tế mới, Nhà Nước sẽ “quản lư” giùm nhà riêng tại
Saigon.
Sau những đợt học tập như vậy, Chính quyền địa phương c̣n cho các
nhân viên Nam Nữ trẻ, tuổi cỡ đôi mươi, ăn mặc sắc phục bộ đội, mang
súng, đội mũ “tai bèo”, đến tận nhà hăm dọa đủ điều, để ép phải kư
giấy t́nh nguyện đi vùng Kinh tế mới. Nhiều Bà nhẹ dạ cả tin đă ra
đi. Một thời gian sau bệnh hoạn, đói rách, con chết, không chịu nổi,
t́m cách trở lại Thành phố th́ không c̣n nhà để ở, phải sống trong
hoàn cảnh bất hợp pháp không có “hộ khẩu”.
Riêng phần gia đ́nh của Tôi, v́ đang phải nuôi người con trai út mới
sanh hồi tháng 1 năm 1976, nên nhất định lỳ không chịu đi, mặc dù
Phường cử nhân viên đến nhà hàng tháng đốc thúc, hăm dọa, nào là
không đi th́ Nhà nước sẽ không bán gạo cho, bệnh hoạn sẽ không chữa
bệnh cho…
Cuối cùng, để gia đ́nh không bị sách nhiễu nữa, cô con gái lớn của
Tôi cũng là Sinh viên Y khoa, ngoài giờ đi học và thực tập tại Bệnh
viện, đă phải t́nh nguyện đến làm việc không công cho pḥng Y tế
Phường, phụ trách châm cứu chữa bệnh cho đồng bào. Tới cuối năm
1977, t́nh nguyện và được chấp nhận cho đi làm tại nhà thương Nguyễn
văn Cội vùng Củ Chi, cách Saigon chừng vài chục cây số. Đến gần cuối
năm 1979, mới xin được chuyển về Saigon làm việc tại nhà thương Đồn
Đất, khu Nhi (chữa bệnh con nít).
Năm người con nhỏ tuổi hơn, sau khi học hết Trung học, không ai được
nhận vào Đại học, mặc dù điểm thi tuyển đạt rất cao, chỉ v́ trong hồ
sơ có vết tích Cha là Sĩ quan của chế độ cũ đang phải đi tập trung
cải tạo. Chúng phải đi làm thợ cho các Tổ sản xuất mành Trúc, do gia
đ́nh các cán bộ Cách mạng làm chủ để kiếm cơm ăn hàng ngày.”
Vài ngày sau đợt học tập chấm dứt, một buổi sáng, các Đội đang ngồi
tại sân tập họp đợi gọi đi lao động, một chuyện bất ngờ đă xẩy ra.
Cán bộ trực trại tuyên đọc lệnh kiểm tra tư trang thay v́ đi lao
động.
Mọi người vào thu vén hết đồ dùng quần áo riêng của ḿnh đem ra sân,
bầy trước mặt trên đất, theo từng đội, tại khu vực do Cán bộ quản
giáo đội chỉ định. Cán bộ đến kiểm soát kỹ lưỡng tư trang của từng
người một, tịch thu những ǵ cán bộ cho là vi phạm quy luật trại
giam, Tù không được lưu giữ bên người.
Kiểm tra suốt từ sáng đến trưa mới song. Một lệnh mới được loan ra,
mỗi người chỉ được giữ lại hai bộ quần áo dùng đi lao động, c̣n tất
cả phải xếp vào một bọc riêng cất vào kho, trong dẫy nhà ngói. Thuốc
âu dược riêng của mỗi người, bỏ vào 1 túi nylon, viết giấy ghi tên
ḿnh để bên trong, cột lại, nộp cho trại giữ giùm, khi nào cần sẽ
phát tùy theo nhu cầu. Tiền bạc và các vật qúy như đồng hồ đeo tay,
nhẫn cưới, dây đeo cổ, đeo tay bằng vàng bạc, đều phải nộp cho trại
cất giữ có cấp giấy biên nhận, khi nào được tha trại sẽ hoàn trả lại.
Một điều làm mọi người e ngại là, vàng th́ ghi là kim loại màu vàng,
lỡ sau này vàng sẽ bị trả lại bằng kim loại cũng màu vàng, nhưng là
thau hay đồng th́ sao. Lo vậy nhưng không ai dám nói ǵ.
Thật là thâm độc và xảo quyệt. Đây chính là biện pháp mà bọn Quản lư
trại giam theo lệnh Nhà Nước, cần áp dụng đối với Tù chính trị miền
Nam. Nhưng trước khi thi hành, họ lại tạo điều kiện xúi Tù trốn trại,
rồi mới dựa vào cớ ấy để đưa ra biện pháp quản lư khắt khe, không ai
có thể kêu ca quy tội cho họ là vô nhân đạo.
Cồng bom nhức óc, inh tai,
Chó tru thảm thiết, báo Trời rạng đông.
Dậy lo thu xếp chăn mùng,
Sẵn sàng tiếp tục thi công kiếp tù.
Sơn lâm chướng khí mịt mù,
Cỏ cây ướt sũng âm u lạnh lùng.
Năo nề, ôí ! cảnh tập trung,
Dầm mưa dăi nắng, sức cùng lực tiêu.
Đắng cay, nhịn nhục đủ điều,
Gian lao, xốc vác, chỉ tiêu nặng nề.
Đọa đầy thê thảm ê chề,
Như bầy nô lệ làm thuê khốn cùng.
Đảng là vai chủ nhân ông,
Độc quyền sinh sát lao công tội tù.
Không theo Cách mạng muà Thu,
Tất nhiên Đảng phải diệt trừ không tha.
Khoan hồng, nhân đạo chỉ là,
Mượn lời Nhân Nghĩa, ba hoa bịp đời.
Lừa Nhân Thế mắc hợm chơi,
Bao giờ Cộng sản thương người Quốc gia !
K1, LT1, Việt Cường, Yên Bái, tháng 11-1976
HOME
(C̣n tiếp..) |